Chúng tôi gặp phải sự cố nhớ đời khi đang "âu yếm" trên sân thượng nhà mình
Bố chồng tôi kêu thất thanh rồi đứng sững đó, vợ chồng tôi mặt mày đỏ gay như khỉ ăn ớt mà không biết phản ứng thế nào.
Nói về chồng tôi, anh cũng là người đàn ông tuyệt vời. Ở riêng nên anh càng chăm chút cho gia đình nhỏ hơn. Tôi gần như chẳng phải đụng tay đụng chân vào việc gì cả. Thậm chí con cái anh cũng lo lắng chu đáo hơn tôi.
Nhưng từ khi có con, "chuyện ấy" giữa chúng tôi bắt đầu giảm mạnh. Một phần vì cả hai đều mệt với công việc, một phần con gái cứ đòi nằm giữa, chia cắt hai vợ chồng. Đợi nó ngủ thì vợ chồng tôi cũng ngủ từ đời nào. Có hôm, anh khều chân bảo tôi "nhắm mắt giả vờ ngủ cho con ngủ rồi làm tí". Nhưng khi tôi khều lại thì anh đã ngủ mất tiêu rồi.
Đã thế, bố chồng tôi chuyển lên ở cùng với vợ chồng tôi mấy tháng nay để tiện chữa bệnh. Mà người già khó ngủ nên chúng tôi chẳng dám làm chuyện gì mạnh bạo. Có hôm hai vợ chồng rủ nhau vào nhà tắm hành sự vậy mà bố chồng vẫn nghe thấy rồi tằng hắng mấy tiếng. Vợ chồng tôi lại im re vào phòng ngủ tiếp.
Đã thế, bố chồng tôi chuyển lên ở cùng với vợ chồng tôi mấy tháng nay để tiện chữa bệnh. (Ảnh minh họa)
"Chuyện ấy" không điều độ cũng giảm đi hạnh phúc gia đình. Có những hôm tôi và chồng chẳng biết nói chuyện gì với nhau, cứ như cả hai có khoảng cách. Tôi hỏi han, chồng tôi chỉ nói muốn có không gian riêng cho vợ chồng mà khó quá. Suy nghĩ mãi, tôi mới nhớ ra, trên ban công nhà mình chẳng phải rất tuyệt sao?
Quả nhiên, đêm đầu tiên vợ chồng tôi đã có những trải nghiệm tuyệt vời. Gió mát rượi, trăng thanh thanh, mùi hoa quỳnh thoang thoảng... Hứng khởi vì thế cũng dâng cao.
Được một lần thì sẽ có lần hai. Cứ hôm nào thích, chồng tôi lại nháy mắt một cái là tôi đủ hiểu. Ai ngờ đêm hôm qua, chúng tôi lại gặp phải sự cố nhớ đời khi đang "nghịch nhau" trên sân thượng nhà mình.
Tôi ngượng quá nên có dám nhìn mặt ông đâu, sáng ra là vội vã chuồn ra khỏi nhà trước. (Ảnh minh họa)
Chả là cả hai đang hứng khởi thì nghe tiếng hét thất thanh của bố chồng tôi. Hai vợ chồng quay lại, thấy ông đang đứng sững nhìn chằm chằm. Khỏi phải nói, vợ chồng tôi cứ như khỉ ăn ớt, mặt mày đỏ gay, lúng ta lúng túng. Sau giây phút đứng hình đó, bố chồng tôi vội vã bỏ xuống nhà. Vợ chồng tôi cũng thu dọn "chiến trường" rồi vội vàng đi xuống.
Sáng nay bố chồng gọi chồng tôi ra nói chuyện. Ông nói lúc đó cứ tưởng có trộm nên mới la lên như thế. Ông xin lỗi tôi và đòi về quê. Tôi ngượng quá nên có dám nhìn mặt ông đâu, sáng ra là vội vã chuồn ra khỏi nhà trước.
Giờ nghĩ đến chiều gặp mặt bố chồng, tôi cũng thấy khó xử quá. Hay nói chồng tôi cứ để ông về quê một thời gian nhỉ? Mà có khi nào về quê, ông lại kể lại cho mọi người nghe không? Lúc đó tôi càng chết vì xấu hổ hơn ấy chứ? Phải làm gì bây giờ?