Chồng thú nhận từng có lúc muốn bỏ đi nhưng chỉ một chi tiết nhỏ khiến anh ở lại cả đời

Chính Khê,
Chia sẻ

Tôi sững người. 25 năm sống cùng nhau, tôi luôn tin chúng tôi vững chắc.

Câu chuyện sau 25 năm hôn nhân

Tôi và chồng cưới nhau năm tôi 23 tuổi, khi trong tay chẳng có gì ngoài tình yêu. Ngôi nhà đầu tiên của chúng tôi chỉ vỏn vẹn 20 mét vuông, mái tôn dột mỗi khi mưa, chiếc giường cũ kẽo kẹt mỗi khi xoay người. Thế nhưng, trong gian khó ấy, chúng tôi đã đồng hành và nuôi dưỡng niềm tin rằng rồi một ngày sẽ khá hơn.

Thời gian trôi qua, cả hai dần ổn định: có nhà khang trang, công việc vững vàng, con cái trưởng thành. Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ chúng tôi là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng phải đến năm thứ 25 của hôn nhân, tôi mới biết rằng từng có lúc chồng đã muốn buông bỏ tất cả.

Một buổi tối, khi hai con đều đã ra ngoài học tập, chỉ còn lại hai vợ chồng trong căn bếp quen thuộc, chồng bất ngờ nói: "Có bao giờ em nghĩ anh từng muốn rời bỏ cuộc hôn nhân này không?".

Tôi sững người. 25 năm sống cùng nhau, tôi luôn tin chúng tôi vững chắc. Anh tiếp lời, giọng chậm rãi: "Có giai đoạn anh thấy mình mệt mỏi. Công việc áp lực, về nhà lại thấy em tất bật lo toan, ít khi cười. Anh từng nghĩ, nếu cứ như vậy thì mình có lẽ sẽ nghẹt thở mất. Em quá vất vả, anh không thể làm cho cuộc sống khấm khá hơn, muốn buông em ra để em bớt khổ".

Chồng thú nhận từng có lúc muốn bỏ đi nhưng chỉ một chi tiết nhỏ khiến anh ở lại cả đời- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Triết lý từ một ly cà phê

Trái tim tôi se lại. Tôi không trách, bởi quả thật có những năm tháng tôi chỉ mải chăm con, lo cơm áo gạo tiền, quên mất rằng hôn nhân không chỉ là nghĩa vụ.

Nhưng rồi anh nói tiếp, mắt nhìn tôi đầy trìu mến: "Thế nhưng có một chi tiết nhỏ đã níu anh ở lại. Đó là mỗi buổi sáng, dù bận đến đâu, em vẫn pha cho anh tách cà phê, đặt ngay ngắn trên bàn. Anh ngồi xuống, thấy hơi ấm tỏa ra từ ly cà phê ấy, bỗng nhận ra mình chưa bao giờ thực sự cô đơn. Em vẫn luôn ở đó, vẫn quan tâm theo cách rất lặng lẽ. Em đọc được sự lo âu trong ánh mắt anh, 1 cái đặt tay lên vai... Và anh hiểu, bản thân anh cần phải tỉnh táo, để không mất em, không được chịu thua cuộc đời này. Anh uống rất nhiều cafe ngoài quán nhưng không có ly nào bằng vị em pha".

Nghe xong, tôi lặng người. Thì ra điều giữ một người đàn ông không phải là nhan sắc rực rỡ hay những món quà đắt tiền, mà là sự chăm sóc bền bỉ, sự quan tâm lặng thầm. Thứ mà đàn ông trung niên khao khát nhất chính là có một mái ấm, nơi họ tìm thấy sự bình yên và cảm giác được yêu thương, cho dù là trong một tách cà phê buổi sáng hay một bữa cơm giản dị chiều tối.

Hôn nhân sau 25 năm đã dạy tôi: đôi khi, điều níu giữ không nằm ở những gì to tát, mà ở sự lặp lại của những hành động nhỏ, bền bỉ, nhất quán theo năm tháng.

Lời nhắn trái tim: Nếu bạn đang lo lắng hôn nhân dần nguội lạnh, đừng vội tìm những cách rực rỡ để hâm nóng. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ bé mỗi ngày – một câu hỏi thăm, một bữa cơm ấm nóng, một ly nước đặt sẵn trên bàn. Biết đâu, chính sự lặng lẽ đó lại là sợi dây vô hình, giữ chặt người bạn đời ở lại với bạn cả một đời.

Chia sẻ