Chồng thản nhiên nói: "Em không phải đàn ông nên làm sao biết nỗi khổ khi nhịn chuyện đó"
Sau chuyện này, tôi cũng chẳng còn tin trên đời này còn đàn ông chung thủy với vợ nữa.
Dù đang mang thai 6 tháng nhưng tôi vẫn quyết định ly hôn. Bởi chồng tôi không chỉ chà đạp lên tình yêu mà còn phá hủy cả niềm tin vững chắc tôi dành cho anh.
Trước khi phát hiện mọi chuyện, chồng tôi là một người chồng tuyệt vời, gương mẫu. Không chỉ nhường nhịn vợ, chiều chuộng vợ mà anh còn tâm lý, quan tâm tôi từng chút một. Những ngày có kinh, tôi gần như không phải làm việc gì cả. Bởi anh biết những gày đó tôi khó chịu nên giành làm hết việc nhà để tôi nghỉ ngơi.
Ngày lễ, sinh nhật tôi, anh đều nhớ và luôn làm tôi bất ngờ bằng những món quà anh tự tay làm. Ai cũng khen tôi tốt số khi có được một người chồng tốt như thế.
Bởi anh biết những ngày đó tôi khó chịu nên giành làm hết việc nhà để tôi nghỉ ngơi. (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi mang thai, anh đã mừng đến nỗi gọi điện thông báo khắp nơi. Cũng từ lúc đó, tôi không bước chân ra ngoài chợ vì nghén. Mỗi ngày, anh đi làm về sẽ đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Tôi chỉ quét nhà, cắm nồi cơm điện, mọi thứ còn lại anh sẽ làm hết.
Vì mới có đứa con đầu nên chúng tôi đi khám rất kĩ. Khi nghe bác sĩ dặn tôi thành tử cung mỏng phải kiêng quan hệ vợ chồng suốt thai kì để đảm bảo an toàn, chồng tôi đã thoáng chau mày. Anh còn hỏi lại bác sĩ là quan hệ nhẹ nhàng không được sao? Bác sĩ vẫn nói không, anh mới chịu thôi.
Tôi hiểu, điều này với chồng tôi chẳng khác nào sét đánh bởi anh ấy là người có nhu cầu cao. Tôi hỏi anh có cảm thấy khó khăn không, nếu anh có "nhu cầu", tôi sẽ giúp bằng cách khác. Anh cười xòa, mắng tôi khùng khi nghĩ bậy bạ.
Nào ngờ, tôi đã bị chồng lừa cho một vố cay đắng. (Ảnh minh họa)
Suốt 6 tháng ròng rã, anh không đụng vào tôi đúng như bác sĩ dặn. Tôi cũng không hiểu anh giải quyết bằng cách nào. Hỏi thì anh nói anh nhịn hoài thành quen, chỉ cần tôi và con bình yên là đủ. Tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe chồng nói thế.
Nào ngờ, tôi đã bị chồng lừa cho một vố cay đắng.
Mới tuần trước thôi, tôi đã phát hiện anh đi "bóc bánh trả tiền". Hôm đó, vì nghỉ làm nên tôi lấy quần áo ra giặt. Trước khi bỏ đồ vào máy, tôi lục hết túi áo, túi quần để có thứ gì thì lấy ra. Và tôi đã lấy ra một cái vỏ bao cao su.
Nhìn nó, tôi trống rỗng, chẳng biết nghĩ gì nữa. Suốt cả ngày, tôi bần thần, ăn uống không nổi. Đến chiều anh về, tôi đem cái vỏ ra chất vấn. Ban đầu anh còn chối, bảo đó là của cậu bạn cùng cơ quan. Nhưng bạn nào lại dùng xong rồi nhét vào túi quần anh được? Thế là anh thừa nhận đã đi "bóc bánh trả tiền".
Anh xin lỗi tôi. Tôi bật khóc nức nở vì bị phản bội. Thấy thế, anh phán thêm một câu: "Em không phải đàn ông nên làm sao biết nỗi khổ khi nhịn chuyện đó. Anh đi "bóc bánh trả tiền" cũng là chuyện cần làm để giữ hạnh phúc gia đình mình".
Tôi sững sờ, choáng váng khi người chồng mà tôi hết mực tin tưởng, yêu thương lại nói ra những lời trơ trẽn như vậy. Ngay hôm đó, tôi đã dọn đồ về nhà mẹ đẻ và kiên quyết ly hôn.
Biết chuyện, mẹ tôi cũng mắng tôi. Mẹ tôi nói anh không bồ bịch, không bao phòng nhì là được rồi, còn chuyện đi giải quyết an toàn bên ngoài thì không trách được. Khi nào tôi sinh xong, anh bỏ chuyện đó đi là được. Giờ ly hôn, tội cho đứa bé và cả tương lai của tôi.
Chồng tôi mấy hôm nay ngày nào cũng qua nhà xin lỗi tôi nhưng tôi không thể nguôi được nỗi đau bị phản bội. Liệu tôi có quá nóng giận hay không? Có nên mở cho chồng một cơ hội nữa không?