Chồng ơi em muốn...
Rồi cũng có khi, Hoa “bốc lửa” vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyết tâm “chia loan, rẽ phụng” đêm ấy...
Đi làm về, Hoa tung vèo chiếc túi xách vào một góc rồi nằm duỗi thẳng trên ghế, giơ tay túm lấy tay chồng, níu xuống, giọng thều thào yếu ớt: “Anh ơi! Em sắp phải viết lại di chúc cho anh rồi. Anh nhớ, lúc em đi rồi, anh phải yêu thương con, nếu lấy vợ khác phải vạch ra những điều khoản để vợ hai của anh thương con....”, Quân vừa cầm chiếc quạt giấy, vừa phẩy nhẹ cho vợ, vừa gật gù: “Được rồi, duyệt tất, anh biết rồi. Chăm con, lấy vợ hai... Em cứ yên tâm...”. Rốt cuộc thì chiều nào vợ cũng ca cái “bài ca di chúc” vì công việc ngập đầu, khiến cô mệt mỏi, thở không ra hơi. Hoa cứ về đến nhà là nằm dài đuồn nũng nịu chồng một lúc rồi lăn quay ra ngủ, để mặc hai bố con Quân lúi húi băm băm, chặt chặt trong bếp rồi ầm ỏm, đùa nhau trong phòng tắm.
Nhiều lúc đảm nhận thay vai trò nữ công gia chánh, chăm lo cho con xong xuôi, Quân đẩy cửa phòng thấy vợ ngủ như không biết trời đất gì Quân thấy vừa buồn, vừa thương. Nhiều lúc Quân không hiểu với kiểu ham hố công việc và thăng tiến như vợ ngoài việc để rước “cục nợ” mệt mỏi về nhà, cơ thể thì ngày càng gầy mòn, xuống sắc thì Hoa tìm được niềm vui gì... Nhưng rồi với Quân “nhất vợ, nhì trời”, anh mặc kệ vợ thích cống hiến, thích phấn đấu, thi đua gì Quân đều hùng dũng cổ vũ, động viên, hỗ trợ vợ việc nhà và đôi khi chỉ nhắc nhở vợ: “Lúc nào em thấy quá sức, thấy mệt mỏi thì ném tất đi, có anh nuôi rồi, em đừng cố tự kỉ ám thị nghĩ rằng mình ăn bám mà phải lao tâm khổ tứ”. Thấy vợ gật đầu không biết bao nhiêu lần nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ Quân thấy vợ buông tay, chỉ than thở thế thôi chứ đừng hòng nói câu: “Anh ơi em bỏ việc”. Quân cứ khấp khởi mong chờ nhưng càng chờ thì cuối cùng cái anh nghe được từ ngày này sang ngày khác chỉ là “bài ca di chúc” của vợ.
Trước đây, Quân là người bị cuốn vào công việc, cứ mỗi bận thứ bảy hay chủ nhật Hoa phải ở nhà một mình “đánh vật” với đứa con còn chưa đầy. Xong xuôi việc nhà, cho con ăn là Hoa lại tút tít nhắn tin: “Hai mẹ con chờ bệ hạ về, lâu quá nên đánh chén và ngủ mất rồi”, chỉ thế thôi Quân lại có cơ hội được giãn toàn bộ cơ mặt vốn đang nhăn nhó vì công việc không như ý. Rồi Hoa cũng đi qua giai đoạn “con mọn”. Con đến trường, Hoa nhớ việc, nên chủ động chia sẻ mong ước của mình “được làm việc cho thỏa những ngày bị bó chân”.
Rồi cũng có khi, Hoa “bốc lửa” vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, khẽ khàng ghé sát lại gần vợ khều khều, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyết tâm “chia loan, rẽ phụng” đêm ấy để khỏi quấy quả chồng, còn mình vào phòng ngủ dành cho khách uống thuốc và nằm lì trong đó, hôm sau lại thấy nhí nhảnh chân sao, vui vẻ bước ra. Quân chẹp miệng: “Thoát được một ngày chồng ơi em muốn nhưng anh lại thấy khổ quá, lại thấy nhớ mới chết chứ”... Quân cười hi hi nheo mắt nhìn vợ, với Quân vẫn là “nhất vợ, nhì trời”, ý của vợ là nhất nhưng vẫn thầm mong...
Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt vợ, Quân thì thầm: “Em, em, dậy ăn cơm đi nào rồi ngủ tiếp”, Hoa mơ màng vươn vai rồi vòng tay ôm lấy cổ chồng kéo xuống hôn chụt vào má Quân rồi vẻ như tư lự: “Chồng ơi...”, Quân nhanh nhảu: “Em muốn gì? Cháo, thuốc, nước hay...”, Hoa đưa ngón tay trỏ lên ngang miệng chồng, cắt lời: “Em muốn giảm việc, thôi chức, làm nhân viên quèn để về nhà sớm, nấu cơm, đi chơi, hôn con và thương chồng”. Quân chạy vòng vòng quanh vợ, hét toáng lên: “Anh thích nhất câu em muốn này của em” rồi bế bổng vợ lên hôn lấy hôn để: “Anh hôn cho cu Tí”...
Hãy truy cập "Phượt cùng ảnh cưới" để bình chọn cho bộ hình mà bạn yêu thích. Chỉ với 5K/1SMS, bạn có cơ hội sở hữu ngay 3.000.000VND tiền mặt nếu bạn là người nhắn tin thứ 10.000, 1.000.000VND nếu bạn là người thứ 5.000. Thời gian bình chọn (qua SMS hoặc anhcuoi.afamily.vn) bắt đầu từ 14h ngày 20/12 đến hết 22h ngày 22/12/2011. |