Chồng ân cần pha nước cam bê lên phòng mỗi tối, tôi vô tình thấy cặn ở đáy cốc mới phát hiện ra sự thật cay đắng
Tôi không ngờ người chồng luôn tỏ ra ân cần, yêu thương vợ cũng chỉ để che giấu đi bí mật tày trời mà thôi.
Tôi lấy Huấn đã được 3 năm thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì bầu bí. Có lúc tôi trộm nghĩ, hay do mình làm công việc báo chí phải thức khuya dậy sớm nên ảnh hưởng sức khỏe? Tôi cũng lo chồng sẽ chán mình mà đi tìm người phụ nữ khác, thế nhưng không, Huấn vẫn rất đỗi ân cần và quan tâm vợ.
Ngày nào đi làm về, anh luôn vào bếp phụ tôi chuyện cơm nước. Rồi dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, phơi đồ... anh chẳng nề hà chuyện gì. Mỗi tối thấy vợ trực là y như rằng anh sẽ pha sẵn cho tôi cốc nước cam mang lên phòng giúp vợ tỉnh táo hơn. Vì thế, dù đôi chút phiền lòng vì chuyện con cái nhưng tôi lại cảm thấy thật may mắn vì có người chồng hiểu chuyện, tâm lý như Huấn.
Mấy tháng trước, chúng tôi đã khám sức khỏe theo đề nghị của mẹ tôi, bác sĩ bảo 2 vợ chồng đều bình thường, không vấn đề. Tôi lại 1 lần nữa cảm thấy hoang mang, đã 3 lần đi khám ở 3 nơi rồi vẫn chung 1 kết quả và tôi thì vẫn chưa có em bé.
Tối hôm ấy về, tôi buồn nên cũng không hào hứng gì chuyện ăn uống nữa. Mặc cho Huấn an ủi, tôi vẫn cảm thấy rất buồn tủi. Huấn lại mang cho tôi ly nước cam như thường lệ, rồi ôm tôi vào lòng bảo: "Thôi, con cái là lộc trời cho, em đừng sốt sắng. Mà cũng đừng đi khám nữa. Mỗi lần khám xong nhìn em anh thấy thương quá!".
Rồi thời gian lại trôi đi và nỗi buồn trong lòng tôi cũng lắng xuống vì còn bận rộn lo công việc.
Thời gian gần đây, anh lại hay vắng mặt vì đi tụ họp với bạn bè. Khi tôi hỏi thì Huấn lảng lảng, bảo: "Em phải trực mà, sợ em bận nên anh không rủ!"
Nhưng khi tôi vặn vẹo rằng chỉ trực thứ 3, 5, 7, Huấn mới bối rối bảo: "Chúng nó toàn đem vợ, con đi. Anh sợ em tới đó lại buồn!"
Cảm thấy đôi chút tủi thân, tôi không nói gì nữa mà đi vào phòng và tiếp tục cắm cúi làm việc. Có lẽ thấy tội lỗi, Huấn lại pha nước cam cho tôi rồi vào làm lành. Trong lúc tôi đang lạch cạch gõ bàn phím thì Huấn mở cửa phòng. Anh ân cần bảo: "Em uống 1 chút đi rồi làm việc tiếp. Anh xin lỗi, thật sự thì anh nghĩ em sẽ buồn thôi. Anh cũng buồn nên mới đi cùng mọi người 1 chút thôi..."
Tôi tự dưng thấy áy náy. Đúng rồi, chuyện hiếm muộn thì Huấn cũng buồn. Cớ sao đó giờ tôi lại chỉ nghĩ cho bản thân như thế?
Nghĩ vậy, tôi uống một hơi hết cốc nước cam chồng pha. Thế nhưng tôi chợt phát hiện ra lợn cợn trong miệng. Nhìn kĩ vào cốc tôi thấy bột gì đó trắng trắng.
Hơi chút nghi ngại nhưng tôi im lặng. Tôi đi xuống nhà bếp thì thấy Huấn đang lúi húi buộc túi rác lại. Tôi hắng giọng, anh giật mình như đang làm việc xấu vậy. Rồi Huấn vội vàng bảo tôi nghỉ ngơi để anh mang rác đi đổ.
Thế nhưng tôi vội giật tay anh lại, Huấn ngơ ngác nhưng cố giữ túi. Tôi ra sức giật và túi rác bung ra. Trong đó 1 vỉ thuốc ở trong đó đúng như tôi dự đoán. Và tôi còn lạ lẫm gì nữa, đây là thuốc tránh thai mà!
Tôi ngồi xuống nước mắt chảy ròng ròng, Huấn thì rất tội lỗi ôm tôi xin lỗi. Sau 1 hồi lấy lại bình tĩnh, tôi mới hỏi chuyện và Huấn thật thà khai báo. Hoá ra, anh đã có con riêng bên ngoài nhưng sợ tôi không chấp nhận. Anh đã dùng hạ sách là cho tôi uống thuốc tránh thai trong 1 thời gian để thuyết phục tôi nhận con nuôi.
Tôi cảm thấy ghê tởm trước âm mưu và sự phản bội của chồng. Tôi phải làm gì đây?