Chiếc quần rách của chồng - tin nhắn "đi lạc" và nguồn cơn khiến vợ ứng phó nhẹ bẫng khi chồng ngoại tình
Thì ra, anh vẫn thường qua chỗ nhân tình ăn cơm buổi trưa và làm những chuyện gì thì không cần nói cũng biết...
Sáng sớm mà chị Dung đã thức dậy, dọn dẹp rồi ra ban công phơi mẻ quần áo, tranh thủ tận hưởng ánh nắng đầu ngày. Thấy chiếc quần đang phơi của chồng bị sứt chỉ, cạp rơi ra hẳn một mảng, chị chẹp miệng, nghĩ thương anh vô cùng! Chồng chị vất vả ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ con mà áo quần mua cho mình lại vô cùng tiết kiệm.
Chị Dung cầm chiếc quần trở vào, mở tủ lấy kim chỉ ra rồi khâu lại. Cũng không biết bao nhiêu lần chị đã làm những việc như thế này nữa. Có khi phải khâu đi khâu lại vài lần, chồng chị mới nỡ vứt chiếc quần đi khi nó đã cũ đến không thể mặc nữa. Có một người chồng như thế, chị không tin tưởng, hết lòng sao được chứ?
Chị bắt đầu nghỉ việc ở nhà từ một năm nay khi công ty cắt giảm biên chế. Từ đấy chị chẳng đi xin việc được nữa vì lại lỡ dính bầu. Trăm ngàn khó khăn đổ lên đầu nhưng anh không phàn nàn nửa lời, cần mẫn mang tiền về nuôi vợ con. Chị Dung ở nhà chỉ biết hết lòng chăm sóc gia đình, mọi việc đều chu đáo trước sau.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại chị Dung bỗng nhận được tin nhắn: “Vợ yêu nấu cơm đi nhé! Trưa nay anh ghé qua ăn cơm!” từ số điện thoại của chồng. Tim chị bỗng đập thình thịch, xốn xang vì đã lâu lắm mới được chồng gọi là "vợ yêu", hôm nay anh còn ghé về ăn cơm với vợ nữa. Từ nhà đến cơ quan chồng cũng phải ngót nghét 8 cây số nên đã bao giờ anh về nhà ăn trưa đâu.
Nhưng rồi chị mong ngóng cả trưa hôm đấy mà vẫn chẳng thấy chồng đâu. 1h chiều vẫn không thấy chồng về, chị mới bấm điện thoại gọi hỏi. “Ơ, anh có bảo là anh về đâu nhỉ?”, câu trả lời của chồng khiến chị Dung hụt hẫng, mơ hồ suy nghĩ. Có khi nào chồng chị nhắn nhầm cho người khác? Bởi đúng tin nhắn ấy là từ số điện thoại của anh mà. Chị đành giữ im lặng, giả vờ nói: “À vâng, em hỏi cho vui thế thôi!” rồi cúp máy.
Ảnh minh họa
Tối hôm đấy, đợi khi chồng đã ngủ say, chị Dung khẽ khàng dậy đi ra ngoài phòng khách, cầm theo điện thoại của chồng, lén mở ra xem. Nhưng điện thoại của anh đã để mật khẩu từ lúc nào mà chị không hay biết. Suy nghĩ một lát, chị nhớ ra cái mật khẩu email mà có lần vô tình anh nói chị nghe, thế mà trúng phóc!
Mở điện thoại ra rồi, chị mới biết trong đấy là cả một kho bí mật khủng khiếp với những tin nhắn mùi mẫn đầy tình cảm mà anh và một người được lưu tên “vợ yêu” nhắn qua lại cho nhau. Thì ra, anh vẫn thường qua chỗ nhân tình ăn cơm buổi trưa và làm những chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Chị Dung tắt điện thoại, bình tĩnh đặt vào chỗ cũ rồi lại ra phòng khách ngồi khóc trong bóng tối một mình. Chị cảm thấy dằn vặt và tủi thân ghê gớm. Không biết tự khi nào, anh đã không còn là người chồng của riêng chị nữa. Tại sao anh lại có thể ngoại tình mà về nhà vẫn sắm vai người chồng, người cha hoàn hảo đến thế? Chẳng nhẽ chị không còn có thể tin được một ai hay sao?
Ngày hôm sau, chị Dung dậy thật sớm, vẫn cố gắng giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh như không có chuyện gì cả. Chị chuẩn bị cho anh Khởi một bát phở bò đặt lên bàn như thường lệ. Đợi anh ăn xong, chị lấy áo quần từ trong tủ ra đợi anh đi tắm thì đưa cho anh mặc, không quên bảo: “Chiếc quần này hôm qua em mới khâu cho anh đấy!”.
Anh Khởi không nói gì, chỉ cười rồi xuống tầng hầm lấy xe đi làm. Trưa hôm đấy, chị Dung quyết định phải làm mọi việc cho ra nhẽ. Chị đến đợi ở cổng cơ quan chồng trước giờ nghỉ trưa khoảng 15 phút, mặc thật kín, bịt khẩu trang rồi nép mình trong cửa hàng áo quần ở phía đối diện. Đúng như dự đoán, chỉ một lúc sau, chồng chị lấy xe rời cơ quan.
Chị lấy xe đi chầm chậm phía sau, cố để anh Khởi không thể nhận ra được. Đi được một đoạn cách cơ quan khoảng 3 cây số thì anh Khởi dừng xe ở trong một căn nhà trong ngõ nhỏ. Vậy là chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chồng chị cũng chính là chồng người ta mất rồi! Chị Dung đợi chồng đi vào căn nhà ấy một lúc thì nhắn tin: “Anh được vợ yêu nấu cơm cho ăn thì thích lắm nhỉ? Đừng quên chiếc quần hôm qua là em vừa khâu cho anh đấy!”.
Xong xuôi, chị Dung chạy xe về. Không hiểu sao lúc này chị bình tĩnh đến lạ thường, cũng không muốn xông vào căn nhà kia để làm ầm ĩ mọi chuyện. Tất cả những gì chị cần lúc này là một cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tương lai có ra sao thì chị cũng không một chút sợ hãi. Nhưng chị vẫn tin rằng gia đình này vẫn vô cùng quan trọng với chồng mình.
30 phút sau, chồng chị tức tốc chạy hồng hộc vào nhà. “Tất cả chỉ là vì người ta có tình nghĩa, lại chẳng đòi hỏi gì nên anh một phút đã yếu lòng. Anh xin em, xin em đừng bắt anh phải xa hai mẹ con!”, những lời giải thích của anh thật đúng như những gì mà chị dự đoán. Chị cười mỉm một cái rồi nói: “Chắc chắn phải thay đổi tất cả! Cả anh và cả em nữa!”.
Ban đầu chị nghĩ mình phải tỏ ra khinh bỉ chồng, phải khiến mọi thứ ầm ĩ lên nhưng cuối cùng lại không làm được. Chị chỉ còn cách là tha thứ để rồi từ từ khiến chồng tâm phục khẩu phục mà quay về, bởi giữa hai người vẫn còn nhiều tình cảm. Chị đau lòng và buồn trước phút yếu lòng của anh. Nhưng dù hôm nay có giông bão đi nữa thì ngày mai vẫn sẽ là nắng ấm!