Chị dâu mời gọi chung vốn đầu tư, tôi nhất quyết từ chối nhưng chồng lại gật đầu lia lịa chỉ vì một câu nói sét đánh
Giờ tôi không biết phải khuyên nhủ chồng mình như thế nào nữa...
Vợ chồng tôi là những người làm công ăn lương hiền lành, chẳng bao giờ nghĩ đến những mánh khoé lừa lọc ai, hoặc cũng khó mà dám mạo hiểm tiến xa để đổi đời. Nói chung, cả tôi lẫn chồng đều rất an phận thủ thường. Nhưng xin khoan hãy cho rằng cuộc sống của chúng tôi tù túng, nghèo khổ. Tôi nghĩ nếu mọi thứ có kế hoạch rõ ràng thì vẫn sống tốt được mà lại còn để dành được nhiều.
Chi tiêu trong nhà tôi không do một ai quản lý, tiền vợ, tiền chồng ai nấy đều tự sắp xếp. Cũng may hai người có ý thức nên một bên chẳng phải lo nghĩ, ngờ vực gì. Hàng tháng vợ chồng để dành ra được khoảng 5 triệu. Có những tháng được thưởng lương thì dôi ra nhiều hơn. Cứ đều đều như vậy thì sau chục năm kết hôn, chúng tôi đã tiết kiệm kha khá. Còn về khoản chi tiêu sinh hoạt này kia, nếu không xài lãng phí vào những điều vô bổ thì chẳng khó khăn với vợ chồng lắm đâu.
Tuy nhiên, ở chồng tôi lại có một tật xấu mà tôi không chịu nổi. Đó là anh ấy hay khoe về những gì mình sở hữu lẫn tiết kiệm được. Không phải vì anh sĩ diện khoe mẽ khoác lác gì, chẳng qua chồng tôi chỉ muốn cho người khác biết tình hình tài chính của nhà mình như thế nào. Nghĩ cũng dở hơi mà tôi chẳng biết phải khuyên thế nào. Có lần tôi nhắc khéo chồng thì anh đã quạu lại ngay, nói rằng việc gì phải giấu giếm, hai vợ chồng không ăn cắp ăn trộm là được rồi, còn mình có gì mình cứ khoe ra. Tôi đành kệ để chồng tôi làm những thứ anh ấy muốn.
Cho đến một sự việc mới đây khiến tôi phải đau đầu suy nghĩ. Xuất phát từ tính hay khoe của chồng.
Chả là một lần nhà anh cả chị dâu đến chơi nhà, hôm đó hình như tâm trạng chồng tôi đang vui sau khi được thưởng lương theo quý. Thế này anh ấy đã bô bô hết gia đình tôi đã cán mốc mục tiêu 600 triệu. Đến ngay cả hai anh chị cũng sửng sốt và bất ngờ. Bởi lẽ nhìn vợ chồng tôi cứ ăn tiêu dè dặt, ai ngờ tiết kiệm được khoản lớn như vậy đâu.
Mọi chuyện vẫn không có gì xảy ra. Nhưng vài ngày sau, đi làm về, tôi nghe chồng bảo chị dâu gọi điện chào mời chung vốn đầu tư. Tôi chợt nhíu mày thì chồng nói đã bảo hai anh chị có gì đến nhà thảo luận trực tiếp chứ không giao dịch qua điện thoại được. Tôi lúc ấy không hỏi thêm vì nghĩ trong đầu kiểu gì với tính cách của chồng, anh ta cũng sẽ từ chối mà thôi.
Lúc anh cả chị dâu đến nhà và nói về kế hoạch bản thân, tôi thấy dường như hai người họ đang vẽ ra một tương lai hơi màu hồng quá. Với bản tính đa nghi, tôi nói thẳng:
"Hai anh chị thông cảm, vợ chồng em chẳng biết gì về đầu tư kinh doanh cả, nên lần này cho em từ chối. Số tiền mà vợ chồng em tiết kiệm được còn phải dành cho nhiều mục đích nữa. Vả lại, các cháu nhà em cũng sắp đến tuổi đi học rồi, bao khoản lo nghĩ."
Khoảnh khắc này, tôi cần lắm một sự đồng tình từ chồng tôi. Nếu như thế thì anh cả chị dâu sẽ hết hi vọng. Nào ngờ, chỉ với một vài câu nói của chị dâu, chồng tôi đã mềm lòng và gật đầu đồng ý chung vốn. Chị dâu đanh giọng:
"Chị nói cho cô chú biết chứ, anh chị quý cô chú lắm thì mới mời chung vốn đấy, không thì đã đi nói cho bao nhiêu người lạ khác rồi. Chỉ sợ sau này anh chị ăn nên làm ra rồi, lúc ấy cô chú hối chẳng kịp đâu. 600 triệu chẳng phải to tát gì so với anh chị. Nên cô chú cứ cân nhắc cho kỹ. Sau này giàu rồi anh chị cũng không cần cô chú phải đền ơn đáp nghĩa gì. Thử ra ngoài kia xem có ai tốt được như hai anh chị đây không?"
Tôi thấy niềm hi vọng ánh lên trong mắt chồng. Anh ấy không còn lý trí như ngày thường mà đã bị những viễn tưởng tương lai làm cho mờ mịt suy nghĩ. Cá nhân tôi, tôi vẫn một mực không đồng ý chung vốn. Tôi đành phải bảo hai anh chị cứ về để vợ chồng tôi suy nghĩ thêm.
Mọi người thử xem trong tình huống này tôi nên làm gì để thuyết phục chồng đây? Sợ rằng nếu anh ấy cứ tin tưởng mù quáng vậy thì chúng tôi sẽ mất trắng, rồi lúc đó quan hệ anh em lại chẳng còn như lúc ban đầu...