Chị chồng rủ tôi đi chơi pickleball gắn kết nhưng trận đầu tiên đã biến thành cuộc "đấu ngầm" căng thẳng

Chính Khê,
Chia sẻ

Thế nhưng ngay từ giây phút bước vào sân, tôi đã cảm thấy có gì đó… không ổn.

Từ ngày về làm dâu, tôi và chị chồng vốn giữ mối quan hệ "an toàn": trên dưới nhường nhịn, ngoài mặt lịch sự nhưng ít khi thật sự gần gũi. Chị hơn tôi 5 tuổi, cá tính mạnh mẽ, hay có xu hướng chỉ bảo, còn tôi thì ngại va chạm nên thường chọn im lặng.

Tuần trước, bất ngờ chị nhắn rủ tôi đi chơi pickleball – môn thể thao đang khá hot. Chị nói: "Hai chị em gái với nhau, cùng vận động vừa khỏe vừa gắn kết. Đừng ngại, coi như đổi gió chút thôi". Tôi nghe mà thấy vui, nghĩ biết đâu đây là cơ hội để tình cảm chị em gần hơn.

Thế nhưng ngay từ giây phút bước vào sân, tôi đã cảm thấy có gì đó… không ổn. Chị chồng tự tay chọn vợt cho tôi, vừa cười vừa buông một câu: "Em mới chơi thì chọn vợt nhẹ thôi, đỡ vụng về". Tôi thoáng chột dạ, nhưng vẫn cười trừ.

Khi trận đấu bắt đầu, sự "gắn kết" mà chị nói bỗng biến thành một cuộc đấu ngầm. Tôi mới tập nên còn lóng ngóng, chị liên tục nhắc nhở: "Đón bóng thấp thôi!", "Đừng chạy lung tung!", "Phải tập trung chứ, không ai gánh nổi em đâu!". Giọng chị không hẳn to tiếng, nhưng đủ để những người xung quanh nhìn sang. Tôi vừa xấu hổ, vừa căng thẳng, càng đánh càng sai.

Chị chồng rủ tôi đi chơi pickleball gắn kết nhưng trận đầu tiên đã biến thành cuộc "đấu ngầm" căng thẳng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Đỉnh điểm là lúc một quả bóng bay ra ngoài, tôi chưa kịp xin lỗi thì chị đã chép miệng: "Anh em trong nhà mà cứ thế này, thi đấu thì chắc toang". Tôi nghẹn họng, chẳng biết nên phản ứng ra sao. Cái mà tôi tưởng là buổi vui vẻ lại thành buổi "thử sức" đầy áp lực.

Sau trận, chị cười nói: "Thấy chưa, chơi pickleball cũng giống làm dâu, phải khéo léo, biết phối hợp thì mới yên ấm được". Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như mũi kim châm vào lòng. Tôi hiểu, đây không chỉ là một trận chơi, mà còn là cách chị "thử" tôi, thậm chí muốn nhắc nhở vị trí của tôi trong gia đình.

Tối đó, về nhà chồng hỏi sao đi chơi vui không, tôi chỉ cười gượng. Trong lòng lại ngổn ngang: tại sao mối quan hệ chị em dâu – chị chồng lại khó đến vậy? Tôi mong có một sợi dây gắn kết, nhưng hình như giữa chúng tôi luôn tồn tại một khoảng cách vô hình vừa thân thuộc, vừa xa lạ.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình cần thay đổi cách nhìn. Pickleball hay hôn nhân đều giống nhau: nếu cứ nghĩ ai cũng là đối thủ, thì mãi mãi chỉ có đấu chứ không thể vui. Chị chồng có thể vẫn nghiêm khắc, vẫn soi xét, nhưng thay vì chạnh lòng, tôi muốn coi đó là bài học để mình mạnh mẽ hơn. Biết đâu, một ngày nào đó, từ những trận đấu căng thẳng như hôm nay, chúng tôi lại thật sự hiểu và tôn trọng nhau hơn. Tôi có đang lạc quan quá không?

Chia sẻ