Chẳng cần phải đòi về ngoại ăn Tết, nàng dâu khéo léo sắp xếp vi vu cả hai nơi, mẹ chồng quý hết mực

Miss Mộng Mơ,
Chia sẻ

Thay vì cứ nằng nặc đòi năm nay ăn Tết nội, năm sau ăn Tết ngoại, tôi chịu khổ chịu khó hơn 1 chút khiến cả hai bên đều vui. Mẹ chồng thì thương tôi ra mặt.

Tôi kết hôn với Quân đã 4 năm và có 1 con gái. Hai vợ chồng sau nhiều năm trời cố gắng cũng vừa mua được 1 căn hộ ngoài Hà Nội nhưng Tết này cả gia đình vẫn về quê nội. Bởi Quân khá hoàn cảnh, bố anh mất sớm, mẹ ở vậy nuôi 2 anh em. Quân là anh cả, đã xây dựng gia đình và ra sống riêng. Còn cậu em trai đang học đại học, xác định sẽ trở về quê làm việc và sinh sống để kề cạnh bên mẹ.

Thực ra, khi xác định đến với nhau, cả hai chúng tôi vẫn rất do dự. Hai chúng tôi khác quê, cách nhau tới gần 200km. Nếu như tôi về quê của anh sống như thế cũng thiệt thòi. Nếu anh ở lại Hà Nội, mẹ của anh cũng thật đáng thương.

Chẳng cần phải đòi về ngoại ăn Tết, nàng dâu khéo léo sắp xếp vi vu cả hai nơi, mẹ chồng quý hết mực - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Sau nhiều lần chia tay lên chia tay xuống, thậm chí tôi còn đi xem mặt người mới để cưới rồi thì Quân tới và lôi tôi đi. Sau hôm ấy, anh dẫn tôi về nhà nói chuyện thẳng thắn với mẹ và em trai anh. Cả hai cũng chỉ thở dài thườn thượt, bảo:

- Thôi, âu cũng là cái duyên cái số. Hai đứa cứ đến với nhau đi, đừng lo cho mẹ. Giờ mẹ vẫn còn trẻ khỏe, các con không phải lo. Giả sử sau này mẹ có già yếu, mẹ lên sống cùng các con cũng không sao.

- Anh chị cứ đến với nhau và sống trên ấy đi, ở nhà có em lo cho mẹ rồi.

Được lời, hai chúng tôi như cởi tấm lòng và đám cưới không lâu sau đó. Khi làm dâu, tôi cũng luôn cố gắng làm tròn bổn phận cũng như quan tâm tới bà, bởi tôi hiểu, cho con trai lấy tôi đã là 1 sự hy sinh của bà.

Thế nhưng, ngược lại mẹ tôi rất không hài lòng. Bà không thích tôi lấy chồng xa, phần vì Quân cũng không phải chàng trai tài năng xuất chúng, gia cảnh giàu có gì mà tôi phải hy sinh như vậy. Tôi cũng thương bà, nuôi con gái lớn chưa bao đáp gì thì lại tót đi lấy chồng tận một nơi xa xôi.

Trong cuộc sống thường ngày, hai vợ chồng tôi đã khó lòng đối xử cho vẹn cả đôi bên nội ngoại rồi, thế mà ngày Tết lại càng là nỗi ám ảnh với tôi.

Năm đầu tiên làm dâu, tôi phải về chồng và đi ra mắt hết họ hàng bên ấy. Tôi lăn xả phụ việc nấu ăn, rửa bát với cả gia đình các cô bác dù mẹ chồng tôi bảo không cần. Mãi cho tới ngày mồng 3 Tết, mẹ tôi gọi mà mắt rơm rớm, bảo: "Con làm dâu bên đấy thế nào? Có chịu khó bếp núc không hay lại để bà thông gia phải nhắc? Năm nay không về phải không con?"

Chẳng cần phải đòi về ngoại ăn Tết, nàng dâu khéo léo sắp xếp vi vu cả hai nơi, mẹ chồng quý hết mực - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Tôi tủi thân, bỗng bật khóc vì thương mình, thương mẹ. Dù tôi đã nói trước, tôi về mẹ mùng 5 rồi mùng 6 lên thẳng Hà Nội để đi làm. Nhưng có lẽ, trong mấy ngày Tết chính không thấy tăm hơi tôi đâu bà cũng buồn.

Trước đến nay tôi cứ nghĩ mình chỉ cần đối xử tốt bằng cách mua quà cáp sang trọng, đắt đỏ là được rồi. Nhưng khi thấy mẹ mình héo hon vì nhớ con tôi mới giật mình. Tôi buồn lắm, có những thứ không phải vật chất có thể thay thế được.

Rồi năm sau, khi năm lại hết và Tết lại đến, tôi đã bàn với Quân:

- Em không đòi ăn Tết nhà ngoại hay gì đâu vì em biết nhà nào cũng neo người, mẹ nào cũng thương con. Em nghĩ nghỉ 8 ngày thì mình về mỗi bên 4 ngày được không anh?

Thật may mắn, Quân rất thông cảm nên cũng đồng tình với tôi. Hai vợ chồng cũng nói khéo với mẹ chồng và bà cũng không phản đối. Vì không ở lâu nên tôi cố hết sức phụ giúp bà mọi việc. Chỉ cần có thời gian rảnh là ngồi tỉ tê, tâm sự với bà. Qua những lần trò chuyện như thế, hai mẹ con hiểu nhau hơn.

Tới giờ, sau 4 năm kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi dù sinh con, dù ốm đau, dù mệt mỏi vẫn luôn cố gắng đi về cả hai gia đình mỗi dịp Tết đến xuân về. Mẹ chồng thì quý tôi như con đẻ, gia đình tôi luôn êm ấm, thuận hòa dù từng bị phản đối chỉ vì xa.

Chia sẻ