Cái kết đắng chát cho người đàn bà mải làm ô sin mà quên giữ chồng

Linh Lam,
Chia sẻ

Trong lúc chị đang buồn đau tuyệt vọng khi nhận ra thực tại của bản thân, thì lại thêm cú sốc như sét đánh ngang tai khi nhận được cuộc gọi gấp gáp của cô em họ…

Ngày nào cũng vậy, chuông báo thức cứ đúng 5 giờ sáng là vang lên. Chị lật chăn, đánh răng rửa mặt và bước ngay vào gian bếp. Câu hỏi đầu tiên trong ngày của chị, vẫn luôn là sáng nay anh ăn gì. Bởi nết ăn của anh khá khó chiều, và lúc nào anh cũng chỉ muốn ăn sáng ở nhà. Vậy nên chị phải cầu kỳ chuẩn bị những món chẳng khác gì ngoài hàng quán như phở bò, bún cá, bún riêu hay có khi lại đổi món với các loại xôi, bánh mì… Bữa sáng của anh luôn phải đầy đủ ba nhóm thực phẩm: tinh bột, protein và rau xanh, không quên một cốc café pha phin từng giọt tí tách bên cạnh.

Chị luôn cố căn chuẩn thời gian đến mức anh vừa tập thể dục, tắm táp sạch sẽ xong xuôi là đã có đồ ăn sáng bày biện cẩn thận ra trên bàn. Chị có khi sẽ ăn cùng anh, nhưng phần đa là chẳng bao giờ chuẩn bị cho mình, sẵn gì ăn nấy hoặc không thì nhịn luôn cho qua bữa. Chị lúc nào cũng qua loa đại khái với những thứ liên quan đến mình, nhưng chăm chồng thì chị chưa một phút lơi là. Anh giống như cây đại thụ trong lòng chị, nhưng việc chăm anh lại chẳng khác gì nâng niu một hạt giống vừa mới vươn lên thành mầm cây.

Hạnh phúc của chị là những khi nhìn anh ăn ngon miệng, tự bằng lòng với suy nghĩ rằng chừng đấy là đã đủ để chồng mình bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng. Hay khi dịu dàng thấy anh chỉn chu, thơm nức bước ra khỏi nhà với bộ đồ chị đã là sẵn, treo ở góc tủ từ trước. Cũng có khi niềm vui giản đơn hơn nữa của chị, là một buổi chiều thấy anh về nhà đúng giờ, thông báo rằng hôm nay ở cơ quan anh ít việc và chẳng biết làm gì nên anh về. Bởi được ở cạnh anh luôn là điều tuyệt vời nhất, như thể chị bị nghiện cái dáng dong dỏng cao, cái mùi nồng nồng của người đàn ông sau một ngày vật lộn bên ngoài…

Từ ngày nghe lời anh bỏ ngang công việc kế toán vất vả mà lương lại thấp để ở nhà nội trợ, nấu cơm, dọn dẹp và nghỉ ngơi. Thì chị đã chẳng còn biết làm gì cho vui, ngoài những suy nghĩ như món này tối nay về anh sẽ thích lắm đây hay phải lau nhà thật sạch để khi về anh không thể chê được. Cũng từ khi cất gọn sổ bảo hiểm xã hội trong góc tủ, chưa một hôm nào chị để cho mình được nằm trên giường mà thư thái tận hưởng cuộc sống. Chị bắt tay ngay vào công việc của một ôsin thứ thiệt, làm hết việc này đến việc kia và rồi tự nhận ra rằng được chăm sóc chồng là sứ mệnh của mình.
 
Ảnh minh họa

Chị không còn mua làm gì những bộ quần áo để mặc cho xinh, thay vào đó, ngăn tủ của chị chỉ còn là những thứ áo, quần chẳng hề ăn khớp, kết hợp lung tung thế nào cũng được. Chị tính để tiền mua đồ để làm những việc khác và cho rằng ở nhà thì chẳng cần đẹp cho ai ngắm. Vợ chồng lấy nhau về rồi, biết rõ nhau đến từng đường tơ kẽ tóc rồi thì còn câu nệ gì đến vẻ bề ngoài nữa. Và tất nhiên, trong chuyện gối chăn chị cũng chẳng hề nghiên cứu hay dám bung lụa mà khiến anh thích thú. Chị vẫn mãi một kiểu, là nằm dài ra đợi chồng xong phần việc rồi thôi. Tính ra, đàn bà như chị, dục vọng không có, nên thỏa mãn chồng là được.

Cũng chẳng mấy lâu thì chị trông già hơn anh đến cả chục tuổi, dù tuổi thực thì chị kém anh đến tận bốn năm. Da chị bắt đầu xuất hiện những vết đồi mồi, tàn nhang và tóc tai có khi cả ngày chị cũng chẳng chải đến, nên nếu nhìn bên ngoài, không ai nghĩ được chị mới chỉ ngoài ba mươi. Lếch thếch, nhếch nhác, nên có hôm anh gặp chị ở thang máy lúc đi làm về, chị đã nhận ngay câu mắng em ăn mặc kiểu gì thế hả. Rồi tối đến, anh lại thở dài nhìn chị: “Mấy cái vết đen đen trên mặt em là gì đấy, có phải đồi mồi hay nám không? Mà bụng em dạo này nhìn to lên đấy, cứ như thể chửa thêm đứa nữa, phát kinh lên được”.

Chị lúc này mới chột dạ, nghĩ suy. Mới hiểu rằng ngay ở ngưỡng tứ tuần, tuổi thanh xuân đã nói lời chào tạm biệt với chị mà đi, chỉ để lại những vết chân chim nơi khóe mắt, một cái bụng đầy những lớp mỡ nối nhau trùng điệp, một làn da đang ngày một lão hóa qua những vần vũ của thời gian… Chị giật mình sợ hãi. Trong vô thức, chị kiếm tìm những liệu trình làm đẹp, nhưng người ta chỉ nhận thấy sự quê mùa, kệch cỡm khi chị vào hiệu bình dân để xăm mày hay thử đánh phấn tô son trên nền da sần sùi khó ăn nhập. 
 
Và trong lúc chị đang buồn đau tuyệt vọng khi nhận ra thực tại của bản thân, thì lại thêm cú shock như sét đánh ngang tai khi nhận được cuộc gọi gấp gáp của cô em họ đang thực tập tại một khách sạn: “Chị ơi, đến đây ngay lập tức, nhanh lên! Em vừa mở cửa vào dọn phòng thì bắt gặp anh đang ôm eo một cô gái khác trả phòng đi ra…” 

Chị đánh rơi điện thoại, tự hỏi cuộc đời mình còn lại gì, sau một đời chỉ biết làm ô sin cho chồng.
Chia sẻ