Cái giá phải trả vì để bạn gái ra đi không lời vĩnh biệt
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu...
Tôi năm nay 37 tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Hay nói đúng hơn là tôi không dám lập gia đình nữa, không phải vì sợ bị gò bó, sợ trách nhiệm với vợ con mà là vì tôi chưa khi nào thấy mình hết lỗi với người con gái ấy kể từ 7 năm nay.
Ngày đó, tôi đã quen và yêu một cô gái kém tôi 5 tuổi, chúng tôi yêu nhau say đắm. Cả 2 đều là người tỉnh lẻ, cùng học và làm việc tại Hà Nội. Cuộc sống xa nhà nên chúng tôi lại càng gắn kết nhau hơn. Khoảng 1 năm yêu đương, khi cả 2 đều đã về ra mắt nhà nhau thì chúng tôi quyết định dọn về sống chung.
Sống cùng nhau không thể tránh khỏi chuyện chăn gối và trong suốt quãng thời gian đó chúng tôi gặp không ít rắc rối trong chuyện này.
Vì chưa có điều kiện, lại phải lo cho các em ở quê nên hiển nhiên chuyện con cái là không thể. Nhưng ngặt một nỗi, tôi bị chứng dị ứng với tất cả các loại bao cao su, không thể dùng mỗi lần gần gũi. Vì chiều tôi mà cô ấy dùng thuốc tránh thai. Sau một thời gian cô ấy bị rối loạn nội tiết tố nên phải dừng thuốc. Vậy là chúng tôi “vượt rào” không an toàn. Thế rồi cô ấy dính bầu. Hai đứa hoang mang lắm, nhưng nhà ở trọ, tiền không đủ để lo lắng cho một đứa trẻ, cô ấy lại vừa mới thay đổi chỗ làm. Vì vậy chúng tôi quyết định phá thai.
Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện. (Ảnh minh họa)
Thấm thoát vài tháng sau, bạn gái lại tiếp tục mang bầu. Cả hai không muốn bỏ con nên thông báo với gia đình làm đám cưới. Nhưng lần này, con tôi đã không thể bám trụ trong lòng mẹ nó. Khi thai được 9 tuần tuổi thì bác sĩ không nghe thấy tim thai nữa. Cả tôi và cô ấy đều buồn lắm vì lại một lần nữa mất con, nhưng lần này là bị động khiến chúng tôi hụt hẫng vô cùng. Thời gian đó, vừa buồn vừa sốc nên đám cưới của chúng tôi đành hoãn lại.
Chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau như thế, cho tới năm thứ 3. Đây là lần quyết định số phận cuộc đời tôi và cũng chính là lần tôi trở thành kẻ tội đồ của người mình yêu. Ngày bạn gái báo tin tiếp tục có thai lại đúng là lúc tôi nhận quyết định đi công tác Hàn Quốc với thời gian 2 năm - suất thay thế một anh cùng công ty. Suy nghĩ đắn đo thật nhiều nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội thăng tiến này của mình. Tôi bàn với cô ấy rằng, nếu để cô ấy một mình nuôi con, tôi không đành lòng, thôi thì bỏ con để tiếp tục làm kinh tế. Sau này tôi thành công rồi, chúng tôi sẽ sinh những đứa con khác.
Lần này, tôi được bác sĩ gọi vào phòng khám cùng bạn gái. Bác sĩ nói, vợ tôi đã bỏ thai nhiều lần rồi, cái thai hiện tại đang khỏe mạnh vợ chồng nên giữ, nếu phá thì cơ hội có con sau này rất khó. Trước khi ra khỏi cửa phòng khám, bà ấy thở dài bảo chúng tôi: “Sao không biết bảo vệ cho nhau để đến cơ sự này?”.
Tôi cảm thấy xấu hổ và có lỗi với cô ấy. Tôi quyết định không đi Hàn Quốc nữa mà ở nhà làm đám cưới. Khi thấy tôi chủ trương kết hôn, bạn gái không nói gì, cũng chẳng tỏ ra vui mừng, cô ấy chỉ hỏi tôi: “Nếu vậy sự nghiệp của anh thì sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một mà”. Tôi cũng tiếc lắm, nhưng vẫn cố an ủi cô ấy rằng, tiền thì sau này sẽ kiếm ra, nhưng con cái thì không thể mất thêm đứa nữa.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. (Ảnh minh họa)
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu. Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện và chờ đợi cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ đi ra. Tôi chỉ nhận được cái lắc đầu thông cảm của bác sĩ. Khi hỏi đến nguyên nhân bạn gái mất, tôi mới biết không phải vì cô ấy sẩy thai, mà vì cô ấy phá thai bằng thuốc tại nhà, dẫn đến băng huyết.
Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đến thế. Một cảm giác thật nghẹt thở. Trời đất đảo điên như muốn sụp đổ. Cảm giác khi ấy có lẽ tôi chẳng thể nào quên được. Cái tội lỗi và dằn vặt với “vợ và con” mình có lẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể giải thoát cho bản thân mình để ổn định cuộc sống riêng. Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. Nếu vậy cũng đáng cho người vô tình, bạc bẽo như tôi phải không?