"Bạn ế" quyết không lấy chồng - Phần 2: Cô ấy muốn anh kết hôn với em
Hân sững sờ, Tú đang mê sảng ư, sao thốt ra mấy lời cô chả tài nào hiểu được vậy? Ai không cho anh hủy hôn, muốn anh kết hôn với cô?
Gia đình đôi bên không ai phản đối đám cưới của Hân và Tú. Bố mẹ Tú hài lòng khi nhận thấy Hân có đầy đủ tố chất của một người vợ tốt. Tính cách cô hiền dịu, ngoan ngoãn. Công việc của cô lại không quá bận rộn có thời gian chăm sóc chồng con, có thể khiến Tú yên tâm phấn đấu sự nghiệp. Phía nhà Hân càng chẳng có lí do cấm cản. Đơn giản Tú gần như vượt tiêu chuẩn về chàng con rể trong mơ của ông bà. Nhất là thấy Tú đối xử với Hân ân cần, săn sóc như thế, ông bà thật chẳng mong gì hơn, có khi còn muốn ngày con gái lấy chồng đến càng nhanh càng tốt.
Bố mẹ Hân và Tú hớn hở gặp mặt, xem ngày, định ngày cưới cho đôi trẻ. Hân háo hức chuẩn bị các khâu cho hôn lễ. Bởi Tú bận rộn hơn nên Hân nhận phần lớn việc về mình, quyết định xong mới “đệ trình” lên để anh duyệt, anh gật đầu là coi như xong. Mà Tú trăm phần trăm thuộc tuýp đàn ông dễ tính, chả để tâm mấy cái lẻ tẻ. Hân chọn nhà hàng nào, ưng cửa hàng trang điểm ở đâu, muốn chụp ảnh theo phong cách nào…, Tú luôn chiều theo ý cô hết. “Em thích là được”, Tú dịu dàng dặn dò. Giọng nói ấm áp của anh khiến tim Hân run lên, hai má đỏ hây hây tựa thiếu nữ mới lớn biết yêu lần đầu.
Thế nhưng càng gần ngày cưới, Hân có cảm giác tâm trạng của Tú càng không tốt. Đặc biệt sau lễ ăn hỏi, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tới ngày trọng đại, Tú thể hiện rõ sự hoảng hốt không thôi. Có lần Hân hỏi thẳng Tú, anh ngập ngừng mãi mới đáp: “Có lẽ là triệu chứng căng thẳng trước hôn nhân chăng? Xung quanh anh nhiều người chọn độc thân hoặc kết hôn rất muộn, chung quy cũng bởi sợ kết hôn, sợ hãi mất tự do và bị ràng buộc với những trách nhiệm…”.
Ảnh minh họa
Hân đọc được sự hoang mang, không chắc chắn trong mắt Tú, cô ướm hỏi: “Hay mình hoãn đám cưới thêm một thời gian nữa, dẫu gì thiệp mời cũng chưa phát…”. Mắt Tú sáng lên, hỏi Hân ngữ điệu hơi vội vàng như sợ cô đổi ý: “Em đồng ý không? Em không sao chứ?”. Lòng Hân trùng xuống, cô thở dài một hơi: “Em không sao, vậy chúng ta cứ chờ thêm một thời gian nữa, khi nào anh thấy sẵn sàng thì mình sẽ tổ chức đám cưới. Em sẽ lựa lời nói lại với bố mẹ bên nhà em…”. Tú cảm kích nhìn Hân: “Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã hiểu cho anh …”.
Chuyện hoãn cưới này khiến Hân rất buồn, thậm chí còn mang bất an trong lòng. Bố mẹ Hân đặc biệt tức giận, nhưng biết con gái nào vui vẻ gì nên ông bà không nói gì thêm. Thực ra, chuyện này Tú sai hoàn toàn, mọi thứ đã lên lịch đâu ra đấy, đùng cái anh muốn hoãn cưới là hoãn cưới, coi kết hôn như chuyện chẳng có gì to tát. Kể cả Hân kiên quyết không chịu, Tú chẳng thể trách được cô, nhưng Hân luôn cho rằng “dưa hái xanh không ngọt”. Cô không muốn Tú ôm tâm trạng gượng ép để kết hôn. Còn lí do khiến anh muốn hoãn cưới, thật sự là vì “nỗi sợ tiền hôn nhân” hay vì nguyên cớ gì khác, cô không biết nữa.
Quyết định hoãn cưới được đưa ra, quan hệ giữa Hân và Tú gần như “đóng băng”. Hân để Tú tự do, suy nghĩ cho thật kĩ. Cô sẽ cho anh một cơ hội, thứ nhất vì cô có cảm tình với anh, thứ hai là bởi 2 người đã làm đám hỏi, đâu thể dễ dàng nói hủy là hủy được.
Cách ngày cưới trong dự định 10 ngày, Hân hẹn gặp Tú muốn một câu trả lời dứt khoát từ anh. Nếu anh không thay đổi, 2 người vẫn có thể tiến hành đám cưới như trong kế hoạch từ trước. Cô cho anh thời gian suy nghĩ không có nghĩa là cô sẽ chờ đợi anh vô thời hạn. Anh đã yên tĩnh ngẫm nghĩ 1 tháng, nếu anh vẫn muốn hoãn cưới thì Hân cho rằng cô không cần đám cưới này nữa. Giải quyết sớm, nhẹ nhàng sớm cho đôi bên. Dẫu Tú hơn cô về mọi mặt, song Hân không tiếc nuối, khi mà tâm trí anh không đặt nơi cô.
Ảnh minh họa
Tú nhìn Hân đầy áy náy: “Anh xin lỗi em… Anh chẳng biết mình phải làm thế nào nữa…”. Nhìn Tú mệt mỏi, phờ phạc thấy rõ, đủ biết thời gian qua anh đấu tranh nội tâm gay gắt cỡ nào. Hân thấy thật nực cười, từ khi gặp mặt tới lúc cầu hôn, Tú luôn thể hiện sự nhiệt tình với cuộc hôn nhân này. Sau đó đột nhiên anh quay ngoắt 180 độ, và bây giờ thì dường như việc lấy cô khiến anh suy sút, đau khổ lắm thì phải. Hân thật sự không thể hiểu nổi, vấn đề nằm ở đâu nữa?
“Vậy chúng ta hủy hôn thôi, em không muốn cưới một người chồng không thật lòng muốn kết hôn với mình”, Hân chán nản nói huỵch toẹt ra. Cứ ngỡ Tú sẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn cô rối rít, nào ngờ anh ta vẫn lâm vào rối tinh rối mù như cũ, hết thở vắn than dài lại vò đầu bứt tóc. Thái độ của Tú khiến Hân đâm bực bội, cô thiếu điều muốn gắt lên: “Tóm lại là anh muốn thế nào, nếu anh không nói gì thì em coi như anh đồng ý hủy hôn, chúng ta tự giải quyết bên phía gia đình mình”. Cô chẳng muốn dành thời gian cho Tú thêm nữa.
“Anh… Nhưng cô ấy không đồng ý cho anh hủy hôn… Cô ấy muốn anh kết hôn với em… Anh lâm vào đường cùng mới phải nói với em chuyện này. Em là bạn cô ấy, có thể khuyên bảo cô ấy bỏ cái tư tưởng độc thân cả đời đi được không?”, Tú ấp úng đáp.
Hân sững sờ, Tú đang mê sảng ư, sao thốt ra mấy lời cô chả tài nào hiểu được vậy? Ai không cho anh hủy hôn, muốn anh kết hôn với cô? Nghe thì biết không phải gia đình anh rồi, vậy người nào có uy quyền với anh lớn như vậy?
(Còn tiếp)