Tuy chỉ cách nhau 1 tuổi, nhưng thay vì chí chóe nhau giống như các cặp anh em khác thì hai cậu bé này luôn vô cùng yêu thương và nương tựa vào nhau.
Phải mạnh tay răn đe thì chị dâu mới thôi cái thói móc mỉa.
Tôi choáng váng và muốn chia tay bạn trai sau khi nghe tâm sự của anh ấy về bố mình.
Khi tôi bước vào nhà thì thấy anh cả và anh hai đang mặt đỏ tía tai cãi vã gì đó. Mẹ tôi ngồi trầm lặng một bên, nhìn bà buồn rười rượi.
Nếu chỉ nhìn vào tình huống đó sẽ thấy chị dâu quá đáng. Nhưng hóa ra cơn thịnh nộ này xuất phát từ giọt nước tràn ly mà thôi!
Tính cách hống hách là vậy nhưng không ai dám cãi lại chị ta...
Mặc dù nghe thấy tiếng con trai út khóc , nhưng bà mẹ này muốn con tự ngủ lại nên đã không đến dỗ con. Ai ngờ, chị lại được chứng kiến một cảnh tượng "ngọt như đường".
Trong tình cảnh này tôi có nên chiến đấu lại những kẻ vô đạo đức và chà đạp lên danh dự của mình như thế không?
Quả thực trong mấy ngày đầu, con trai út của cô có vẻ rất thoải mái và vui vẻ. Nhưng niềm vui ấy lại không kéo dài được lâu.
Ba năm 2 đứa, những tưởng sinh liền tù tì để nuôi luôn một thể, ấy thế nhưng khi chính mình đối mặt với cảnh các con cùng quấy khóc đòi mẹ, bà mẹ này mới thấy ngậm ngùi, thương thân thì ít mà thương con thì nhiều.