BÀI GỐC 40 tuổi phát hiện chồng có bồ, tôi không khóc, chỉ một năm sau cả họ nhà chồng phải nể phục

40 tuổi phát hiện chồng có bồ, tôi không khóc, chỉ một năm sau cả họ nhà chồng phải nể phục

Tôi ngồi trong bóng tối, chứng kiến cảnh chồng cười rạng rỡ bên người đàn bà ấy, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.

1 Chia sẻ

48 tuổi dọn khỏi nhà chồng tôi mới biết thế nào là... sống!

Chính Khê,
Chia sẻ

Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi nói với chồng...

Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong “tìm được bến đỗ bình yên”. Tôi cũng từng tin vậy, cho đến khi chạm tuổi 48, tôi mới nhận ra: Bình yên đôi khi không phải do người khác cho, mà do chính mình lựa chọn.

25 năm làm dâu tưởng quen, hóa ra là nỗi mệt mỏi kéo dài

Tôi về làm dâu năm 23 tuổi. Nhà chồng ở ngay nội thành nhưng nếp sống lại chẳng khác nào nông thôn xưa: Mọi việc trong nhà đều do “dâu trưởng” gánh vác.

Sáng sớm, tôi dậy sớm nấu cơm cho cả đại gia đình. Chiều tan ca, tôi lại tất bật chợ búa, cơm nước, dọn dẹp. Đến ngày giỗ Tết, tôi chẳng còn là con người nữa, mà như cái máy phục vụ. Có lần, bạn bè rủ đi du lịch Đà Lạt, tôi chỉ dám thở dài: “Đến nhà mẹ đẻ còn không ghé nổi, nói gì đi chơi xa”.

48 tuổi dọn khỏi nhà chồng tôi mới biết thế nào là... sống!- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Thời gian trôi, con cái lớn dần, nhưng tôi thì ngày một héo úa. Tôi từng tự nhủ: “Phụ nữ ai chẳng thế, cố gắng giữ gia đình thì sẽ được chồng con thương”. Nhưng thực tế phũ phàng: Sự hi sinh ấy chỉ khiến mọi người mặc định tôi “phải làm như thế”.

Giọt nước tràn ly

Năm 47 tuổi, tôi bị viêm phổi, ho triền miên, phải xin nghỉ làm. Hôm ấy, vì mệt quá, tôi không kịp nấu cơm. Mẹ chồng thấy vậy liền mắng: “Phụ nữ mà không lo nổi bữa cơm thì ra gì. Có mỗi việc trong nhà cũng làm không xong”.

Câu nói ấy như nhát dao chém xuống tất cả những gì tôi gồng gánh bấy lâu. Tôi gần 50, đến cả tuổi sắp được làm bà mà vẫn còn không giữ nổi chút thể diện cho chính mình. Tôi quay vào phòng, nhìn gương mặt gầy sọp của mình trong gương, nước mắt cứ thế trào ra. Suốt 25 năm, tôi sống cho cả họ nhà chồng, còn mình thì chẳng còn gì ngoài nếp nhăn và bệnh tật.

Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi nói với chồng: “Em muốn ra ở riêng. Nếu anh không đồng ý, em sẽ tự ra đi”.

Chồng sững người, ban đầu phản đối nhưng thấy tôi kiên quyết, cuối cùng anh lặng lẽ gật đầu.

48 tuổi dọn khỏi nhà chồng tôi mới biết thế nào là... sống!- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Căn hộ nhỏ và hạnh phúc to

Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công viên. Lúc mới dọn vào, tôi lóng ngóng lắm, từ lâu rồi tôi đâu còn nhớ cảm giác “có không gian riêng” là như thế nào.

Buổi sáng, tôi có thể thong thả pha ly cà phê, mở cửa sổ đón nắng thay vì vội vã xuống bếp lo bữa sáng cho cả nhà. Buổi tối, tôi được tự chọn món ăn, không phải nhìn trước ngó sau để vừa lòng người nọ, người kia.

Điều khiến tôi bất ngờ nhất là một buổi chiều cuối tuần, con gái rủ tôi đi thử chơi pickleball – môn thể thao đang thịnh hành gần đây. Ban đầu tôi chỉ nghĩ “cho vui”, ai ngờ sau vài lần, tôi bị cuốn hút thực sự. Pickleball nhẹ nhàng hơn tennis, không mất nhiều sức như cầu lông nhưng lại tạo cảm giác hứng khởi, vận động vừa sức, có bạn chơi rôm rả.

Từ ngày cầm vợt pickleball, tôi như sống lại tuổi thanh xuân: chạy nhảy, cười vang, đổ mồ hôi nhưng lại thấy khoan khoái. Cơ thể tôi khỏe ra, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Tôi còn tham gia một câu lạc bộ nhỏ, nơi có nhiều phụ nữ ở tuổi trung niên giống mình. Chúng tôi trở thành bạn bè, chia sẻ cả những câu chuyện hôn nhân, con cái.

Khi tôi tìm thấy niềm vui riêng, chồng tôi cũng thay đổi. Anh không còn coi sự chăm lo của tôi là điều hiển nhiên, mà bắt đầu học cách vào bếp, học cách hỏi han. Những bữa cơm nhỏ trong căn hộ mới không sang trọng nhưng lại ấm cúng đến lạ. Con cái đều đã lớn khôn, hiểu chuyện, luôn tạo điều kiện, tâm lý với bố mẹ.

Một lần, khi tôi vừa đi chơi pickleball về, mồ hôi nhễ nhại nhưng mặt rạng rỡ, chồng nhìn tôi, chậm rãi nói: “Anh chưa bao giờ thấy em hạnh phúc như bây giờ”.

Tôi mỉm cười. Hóa ra, khi phụ nữ biết yêu chính mình, hôn nhân cũng tự nhiên mà dịu lại.

Lời nhắn từ trái tim: Người ta thường sợ thay đổi, đặc biệt ở tuổi trung niên. Nhưng tôi tin, hạnh phúc không bao giờ là muộn. Rời nhà chồng ở tuổi 48, tôi mới biết thế nào là sống cho chính mình.

Có thể, tôi không còn trẻ trung như thuở đôi mươi. Nhưng chính pickleball, những buổi cà phê với bạn bè, những phút giây tự do trong căn nhà thuê bé xinh… mới là tuổi trẻ thật sự ta chưa từng có.

Chia sẻ