27 tuổi quyết định nghỉ hưu sớm với tài khoản tiết kiệm 100 triệu đồng, cô gái Hưng Yên bị chỉ trích "lười biếng", "ích kỉ"
Lựa chọn lối sống không công việc, không áp lực, không bon chen, cô gái này hoàn toàn hạnh phúc với quyết định nghỉ hưu sớm.
Mỗi người đều có một cách sống, chủ yếu hướng tới tinh thần được thoải mái, vui vẻ. Giàu có về mặt vật chất - ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng làm được, còn giàu có về tinh thần - không cần phải nhiều tiền mới tự do.
Mới đây, một cô gái đến từ Hưng Yên 27 tuổi với số tài khoản tiết kiệm hơn 100 triệu đồng đã quyết định thông báo công khai về việc bản thân nghỉ hưu sớm. Tuy không sở hữu nhiều tài sản nhưng cô gái này vô cũng thoải mái với quyết định của mình. Lịch trình cả một ngày sau khi nghỉ hưu gần như chỉ đi dạo, đọc sách, tập yoga... mà thôi.
Nội dung cụ thể bài viết như sau:
"Năm nay mình 27 tuổi. Tài sản trong tay là 1 chiếc xe đạp, 1 tấm thảm yoga, 1 Ipad, 1 điện thoại, 1 cuốn sổ bảo hiểm xã hội mới đóng 1 năm, sách vở quần áo, và tài khoản tiết kiệm hơn trăm triệu (chẳng giấu làm gì, có gì mà phải giấu).
Bạn thấy đấy, mình không đáp ứng được 1 điều kiện nào của xã hội về tiêu chuẩn nghỉ hưu cả. Mình thậm chí còn nghèo hơn rất nhiều người cùng độ tuổi (về vật chất). Nhưng mình vẫn nghỉ hưu, có sao không? Không sao! Vui vẻ là được.
Bạn sẽ hỏi, cuộc sống về hưu là cuộc sống như nào? Để mình kể bạn nghe:
Mỗi ngày, mình thức dậy 4h, có hôm 4 rưỡi, 5h tuỳ tình hình. Sau đó, mình ngồi thiền 1 tiếng, tập Yoga 1 tiếng, bắc ghế ra hành lang ngồi ngắm cỏ cây chim chóc mây trời 1 tiếng. 8h, mình xách xe đạp đi chợ mua ít trái cây. Sau đó mình đạp xe đi dạo, tắm nắng, ngắm hoa. Hành trang của mình là 1 chiếc làn, đựng 1 cuốn sách, 1 cái bút, một chút hoa quả ăn khi đói.
Buổi chiều sau khi ngủ dậy, mình học thêu thùa may vá đồ handmade, có khi luyện chữ, học tiếng Trung, đọc sách, viết Nhật ký, làm bánh, nấu sữa hạt, pha trà... hoặc đôi khi lười thì chỉ nằm lướt Facebook, xem phim, nghe nhạc mà thôi. Sau đó, mình ngồi thiền 1 tiếng và tập yoga 1 tiếng nữa. Thế là hết buổi chiều.
6h mình xuống chuẩn bị bữa tối, ăn tối, nghỉ ngơi thư giãn, nhắn tin hỏi thăm bạn bè, hoặc đơn giản là tắt hết điện đi và ngồi hóng gió, suy ngẫm về cuộc đời.
Cuộc sống về hưu của mình như vậy đấy. Không công việc. Không áp lực. Không bon chen. Chỉ sống, chỉ làm những điều mình thích."
Thêm vào đó, cô gái này cũng suy nghĩ tại sao phải lăn lộn kiếm tiền cả đời chỉ để tuổi già sống thanh thản mà không phải sống an nhàn khi tuổi còn trẻ, sức còn khỏe. Khi quyết định nghỉ hưu sớm, cô gái 27 tuổi theo đuổi tôn chỉ "cứ sống thôi", chắc chắn không cần dùng nhiều đến tiền, tức là không cần shopping mua quần áo đẹp, dùng mĩ phẩm, không ăn ở nhà hàng sang trọng, không đi xe máy... Thậm chí, cô quả quyết rằng mình không cần tiếng thơm cho đời, bỏ lại danh vọng, sự nghiệp phía sau lưng mà chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Tuy nhiên, không ít người phản đối lối sống này với quan điểm đây là cách sống của người lười hoặc cho rằng đây chỉ là gap year chuẩn bị cho một hành trình mới chứ không phải nghỉ hưu hoàn toàn. Phần lớn cho rằng khi sống độc thân, không phụ thuộc và không bị phụ thuộc có thể tạm thời sống theo cách này nhưng với số tiền 100 triệu đồng, gia đình gặp những chuyện bất ngờ, thì không thể tiếp tục buông thả chọn lối sống này.
Dưới đây là một số ý kiến của CĐM:
- Giả dụ không có bố mẹ ốm đau, con cái nheo nhóc, bạn là một cá thể độc lập không phụ thuộc cũng không bị phụ thuộc thì cho dù tự cấp tự túc nhưng sinh lão bệnh tử không trừ một ai. Bệnh xuống một cái, không chỉ mất sức lao động để kiếm thu nhập mà còn tiêu tốn nguồn tiền có sẵn. Nếu bạn làm freelance thì mọi thứ ok, chứ không làm gì ra thu nhập mà chỉ sống với số tiền như vậy thì không hề ổn tí nào. Mình bỏ về quê một thời gian theo kiểu "về quê nuôi cá và trồng thêm rau" nhưng ở quê có bố mẹ, cá với rau không đủ nuôi mình chứ nói gì phụ vào tiền ăn, điện nước. Mà ở quê, từ nhà cửa, đồ dùng vật dụng, rau cá thịt gì đều bố mẹ có sẵn hoặc tự nuôi lấy còn tiêu tốn một khoản kha khá cho các chi phí khác, chứ chưa nói gì tự mình gây dựng rồi duy trì cho nó, không lại thành vườn không nhà trống không điện không nước.
- Hơn 100 triệu đồng là chỉ vừa đủ viện phí 1 tháng của bố mình nếu không có BHYT. Còn có BHYT rồi thì cũng chỉ đủ đóng phần còn lại của viện phí trong khoảng 3 tháng thôi. Hồi trước mình cũng nghĩ như bạn sau đó biến cố gia đình ập tới. Mình mới thấy hối hận vô cùng. Nên là bạn còn trẻ, hãy chịu khó tích lũy thêm phòng khi cần thiết.
- Mình thì khác xa bạn vì mình có gia đình và con nhỏ, mình cũng còn cha mẹ hai bên để chăm nom. Và mình cũng có công việc làm đồ handmade mà mình yêu thích, mình xem nó là công việc nghiêm túc để phấn đấu, thậm chí mình muốn làm việc đến lúc già cơ. Không phải mình cuồng công việc đâu, mà mình muốn cuộc sống của mình có sự cống hiến cho xã hội, sự tồn tại của mình có ích và là tấm gương cho các con mình. Nếu thấy mệt bạn hãy cho bản thân nghĩ ngơi rồi sau đó tiếp tục hành trình, 27 tuổi thôi. Còn quá sớm để bạn chắc nịch về quyết định của mình đó.
- Khi nào bạn thấy 3 tháng tiền thuốc hết 200 triệu đồng thì bạn sẽ hiểu nếu nhà không có tiền sẽ khổ như thế nào. Còn trẻ đừng an nhàn, nếu bạn kiếm tốt thì tích luỹ, không tham không chộp giật, không làm hại ai thì việc kiếm tiền sẽ có ý nghĩa. Còn mình đợt gap year tiêu hết 70 triệu đồng trong 2 tuần mua đủ thứ và đi du lịch, nên mình thấy việc tự tin sống an nhiên như bạn sẽ là cái bẫy rủi ro lớn cho tương lai sau này.
- Mình 23 tuổi dư 330-350 triệu đồng thôi nhưg mình thấy bạn mình dư hơn. Nhiều người bán BĐS 1 lượt 10 căn tháng đc 1 tỷ đồng là có thật. Tiền lãi ngân hàng của mình đủ trả tiền trọ. Nhưng 100 triệu đồng thì tiền vé xem phim, tiền chi phí bệnh hoạn bất ngờ, tiền đi học tiếng Anh, tiền học yoga ở đâu ra? Mình thấy nếu bạn nói gap year thì ổn. Mình cũng gap year 2 năm vì dịch rồi. Trừ khi chồng bạn là người thu nhập chính. Chứ mình thấy khó tồn tại được 2 năm mà nghỉ hưu với số tiền đó. Hoặc là bạn đầu tư cho thuê nhà trọ, chứng khoán thì may ra có thể đc quyền hưởng thụ tuổi đó.
Không ai có thể hiểu bản thân bằng chính họ, vì thế lựa chọn lối sống nào là tùy ở bạn, miễn là bạn cảm thấy hạnh phúc và không hối hận. Đi lâu mỏi chân, cứ cho phép bản thân mình ngừng lại!