Về nhà lúc trời nắng chang chang, cổ họng khát khô mà chồng còn ném vào tôi câu cay nghiệt: "Đồ vô dụng"

MY HANH,
Chia sẻ

Tranh thủ lúc con ngủ, tôi nhờ chồng trông hộ rồi vội vàng đi ship hàng cho khách. Nào ngờ vừa về đã gặp sự cố đắng lòng.

Trước đây, tôi là nhân viên của một công ty tư nhân, lương 10 triệu một tháng. Nếu tháng nào chịu khó nhận việc làm thêm thì có thể cao hơn. Nhưng công việc này đòi hỏi thời gian nhiều, áp lực cũng nặng nề nên tôi không đảm đương nổi, phải xin nghỉ làm. Chồng tôi cũng ủng hộ quyết định này nên tôi nhanh chóng nghỉ việc, toàn tâm toàn ý làm một bà nội trợ.

Thời gian đầu ở nhà, tôi thoải mái, thảnh thơi hẳn. Trông con, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Con ngủ thì có thời gian lướt facebook, gọi điện cho bạn bè. Chồng tôi cũng thường xuyên về nhà buổi trưa để ăn cơm, vợ chồng trò chuyện, tình cảm càng khăng khít hơn.

Nhưng rồi tiền tiết kiệm nhanh chóng hết veo. Chồng bắt đầu nhăn nhó, cáu kỉnh mỗi khi tôi hỏi tiền. Có lần anh còn giận dữ vứt tiền vào người vợ rồi mắng tôi phung phí, tiêu hoang, chồng vất vả kiếm tiền mà vợ nằm thảnh thơi ở nhà đợi lấy tiền rồi thích mua gì thì mua. Nhưng sự thật thì tôi chẳng dám mua gì cho bản thân, đến dây cột tóc còn phải đắn đo, mua loại rẻ tiền nhất.

Đi ship hàng về trưa, tôi chết sững khi chồng vứt cái bỉm bẩn vào người rồi hét lên đầy giận dữ - Ảnh 1.

Vì lệ thuộc tiền bạc vào chồng nên tôi không dám nói lại nửa lời. (Ảnh minh họa)

Thấy kinh tế bất ổn, tôi quyết định dấn thân bán hàng online kiếm thêm thu nhập. Bỏ 20 triệu tiền vốn ban đầu, tôi cố gắng đăng tin rồi trả lời khách. Nhưng dù tôi có cố thế nào cũng không thể cạnh tranh nổi với những cửa hàng chuyên bán vật dụng gia đình giá sỉ. Đơn hàng thưa thớt, phải đi ship hàng tận nơi, tiền xăng xe, tiền công... Tính ra mỗi món bán được, tôi lời chỉ vài nghìn đến hơn 10 nghìn.

Chồng tôi lại vin vào đống hàng tồn để mắng nhiếc vợ không biết cách kinh doanh. Thấy tôi cầm điện thoại trả lời tin nhắn của khách, anh cũng đá thúng đụng nia. Vì lệ thuộc tiền bạc vào chồng nên tôi không dám nói lại nửa lời. Anh càng ỷ vào đó để làm tới, không xem vợ ra gì.

Hôm qua, nhân lúc con ngủ trưa, tôi nhờ chồng trông hộ rồi đi ship hàng cho khách. Về nhà là 1 giờ, nắng chang chang, cổ họng khát khô và chồng bế con đợi sẵn. Vừa thấy tôi, anh đã vứt cái bỉm bẩn ra trước mặt vợ rồi hét to lên: "Đồ vô dụng". Con gái sợ hãi khóc ré lên.

Tôi bế con mà nước mắt tuôn ròng ròng. Giờ ngẫm lại, quyết định bỏ việc năm ngoái thật là sai lầm. Nhưng qua đó, tôi cũng nhận ra sự bội bạc và phũ phàng của chồng mình. Giờ tôi có nên tìm việc khác hay ly dị chồng rồi làm lại cuộc đời đây?

(vuchi...@gmail.com)

Chia sẻ