Vẫn giữ mãi hình bóng người cũ suốt 10 năm trời nhưng khi tình cờ gặp lại cô ấy ở sân bay, tôi bỗng thấy sụp đổ
Nghe tiếng gọi tên ở sân bay, tôi quay người lại và choáng váng khi thấy người ấy sau 10 năm xa cách.
Sau khi ra trường, tôi lăn lộn ở đất Sài Gòn tới tận hôm nay. Nhờ sự nhanh nhẹn, nhiệt tình và khả năng thích ứng công việc có áp lực lớn nên tôi được sếp ưu ái rất nhiều. Hiện tại, tôi đang giữ vị trí giám đốc truyền thông, thường xuyên đi đó đây để quảng bá sản phẩm của công ty.
Cuộc sống gia đình tôi khá êm ấm. Vợ tôi hiền lành, thật thà. Hàng ngày em lo chuyện cơm nước, chăm sóc con cái và dọn dẹp nhà cửa. Em chưa từng cãi lời tôi hay phàn nàn bất cứ điều gì. Khi đi làm về, tôi đã có sẵn cơm ngon, nước ấm và quần áo gấp gọn gàng. Tuy nhiên, tôi luôn thấy vợ có khoảng cách với mình. Đặc biệt sau khi em phát hiện ra tấm ảnh người yêu cũ của tôi vẫn còn được tôi cất giữ trong ví tiền.
Tôi lại cho đó là chuyện bình thường. Chỉ cần tôi không làm gì có lỗi với vợ con là được. Còn cô ấy, người yêu cũ của tôi, tôi vẫn lưu giữ bóng hình ở một nơi sâu thẳm nhất trong trái tim. Vợ tôi nên chấp nhận điều đó thay vì tạo khoảng cách với tôi.
Tuy nhiên, tôi luôn thấy vợ có khoảng cách với mình. (Ảnh minh họa)
Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên đi công tác. Cách đây vài ngày, tôi đi công tác ở Nha Trang. Khi bước vào sân bay, bỗng tôi nghe tiếng gọi tên mình: "Tuấn, anh Tuấn phải không?".
Tôi quay đầu nhìn lại và sững người khi thấy người vừa gọi tên mình. Đó chính là Yên, người yêu cũ của tôi. Nhưng tôi gần như mất mấy phút mới dám khẳng định là cô ấy.
Cách đây 10 năm, Yên có ngoại hình đáng yêu, ánh mắt trong trẻo và nụ cười tươi rói. Còn người phụ nữ đứng trước mặt tôi lại có vóc dáng nặng nề, ánh mắt hung dữ và vài hình xăm ở tay. Cô ấy mặc bộ váy ngắn đỏ rực, trang điểm đậm nét. Sự trong trẻo trước đây biến đi đâu mất hết cả?
Tôi nhìn theo, trong lòng thấy xót xa khó tả. Người mà tôi luôn tôn thờ đây sao? (Ảnh minh họa)
Vừa lúc đó có một người đàn ông tiến đến. Anh ta dắt theo một đứa trẻ, tay xách nách mang đủ thứ đồ. Yên đến chỗ tôi, tay bắt mặt mừng rồi tuôn một tràng: "Đây là chồng em. Đấy, lôi thôi lếch thếch thế đấy chứ có được phong độ ngời ngời như anh đâu. Đàn ông ở nhà chăm con cũng không nên, để con bé bị bệnh giờ phải đưa đi Sài Gòn thăm khám. Nhiều khi em nghĩ mà tủi thân. Người ta có chồng nhờ chồng, em đây gặp phải kẻ ăn hại. Hồi trước phải chi em chịu xa quê, theo anh là giờ em hạnh phúc rồi. Em hối hận quá".
Tôi đứng cười trừ cho qua. Còn chồng cô ấy hơi chau mày nhưng cũng không nói gì cả. Rồi gia đình họ nghe gọi soát vé nên dắt nhau đi. Trên đường đi, cô ấy vẫn cứ oang oang mắng chồng không ra gì.
Tôi nhìn theo, trong lòng thấy xót xa khó tả. Người mà tôi luôn tôn thờ đây sao? Hồi đó tôi mà cưới cô ấy, chắc giờ tôi cũng bị mắng chửi tơi tả thế sao? Tôi mở ví, rút tấm ảnh vứt đi. Thời gian đúng là khiến mọi thứ thay đổi thật, kể cả tâm tính con người.
Mấy hôm nay ở Nha Trang, tôi gọi về cho vợ thường xuyên. Sau khi gặp người cũ, sao tôi thấy yêu vợ, nhớ vợ thế không biết? Khi về, chắc chắn tôi sẽ bù đắp cho vợ thật nhiều.