U40 lần đầu tới thăm nhà bạn trai, vừa nhìn thấy thứ trong phòng ngủ, tôi tái mét mặt mày vội vàng bỏ chạy

Thanh Uyên,
Chia sẻ

Tôi nhớ rõ cảm giác da mình nổi gai.

Tôi năm nay đã gần 40 tuổi. Ở tuổi này, người ta thường nói đàn bà đã qua một lần đò thì sẽ khó mở lòng, mà mở rồi thì lại càng sợ sai thêm lần nữa. Tôi cũng vậy. Cuộc hôn nhân đầu khiến tôi kiệt quệ cả về cảm xúc lẫn niềm tin, đến mức từng nghĩ phần đời còn lại chỉ nên sống một mình cho xong.

Thế rồi tôi gặp anh, người đàn ông 43 tuổi, lịch sự, hiểu chuyện, dịu dàng một cách rất vừa phải. Chúng tôi quen nhau qua một cuộc gặp tình cờ ở công ty đối tác. Anh không màu mè, không hứa hẹn nhiều, chỉ luôn ở bên cạnh tôi bằng sự tử tế lặng lẽ. Tôi ưng anh ngay từ những buổi hẹn đầu, bởi sau những đổ vỡ, phụ nữ chỉ cần một người đối xử chân thành là đã thấy đủ.

Khoảng 3 tháng trở lại đây, chúng tôi hay nói về tương lai. Không phải những kế hoạch to tát, chỉ là chuyện hai người về sống chung, tổ chức một lễ cưới đơn giản có vài chục khách. Tôi đã nghĩ có lẽ trời thương mình, vẫn cho mình một cơ hội. Cho đến hôm tôi tới thăm nhà riêng của anh.

Hôm đó là cuối tuần, anh bảo tôi cứ ghé chơi, anh nấu bún cá. Nhà anh gọn gàng, sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp chỉn chu đúng kiểu một người đàn ông sống một mình lâu năm. Tôi còn thấy vui trong lòng vì nghĩ nếu sau này về sống chung chắc cũng không quá vất vả.

Mọi chuyện chỉ trở nên bất ổn khi tôi bước vào phòng ngủ của anh.

U40 lần đầu tới thăm nhà bạn trai, vừa nhìn thấy thứ trong phòng ngủ, tôi tái mét mặt mày vội vàng bỏ chạy- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi đứng ở cửa thôi, chưa có ý định vào hẳn nhưng ngay trên góc trần nhà, chếch về phía giường ngủ, có một thứ khiến tôi khựng lại: một chiếc camera nhỏ, gắn sát mép tủ, đèn xanh nhấp nháy mờ mờ.

Tôi nhìn nó đến vài giây, không tin vào mắt mình, rồi nhìn lại một lần nữa, không thể lầm được.

Một chiếc camera trong phòng ngủ.

Tôi không nói gì, chỉ lùi ra ngoài và thấy cổ họng mình khô lại. Rất nhiều suy nghĩ ùa đến, hỗn loạn đến mức tôi không nghe rõ tiếng anh hỏi từ trong bếp: “Em uống nước lọc hay nước lạnh?”.

Tôi nhớ rõ cảm giác da mình nổi gai. Tôi đã từng trải qua một cuộc hôn nhân tệ hại, từng chứng kiến những gương mặt tử tế ban đầu nhưng dần lộ những khoảng tối đáng sợ của họ. Tôi từng hứa với bản thân, chỉ cần linh cảm thấy điều gì không đúng, tôi sẽ lùi lại ngay lập tức.

Nhưng với anh, tôi không ngờ lại phải cảnh giác theo cái cách này.

Tôi lấy lý do đau đầu để về sớm. Suốt chặng đường chạy xe, tôi vẫn ám ảnh hình ảnh cái camera ấy. Tôi không biết nó dùng để làm gì. Tôi không biết anh quay gì, đã quay ai, đã lưu giữ những hình ảnh nào. Và quan trọng nhất: tại sao phải đặt nó ở phòng ngủ, chĩa về phía giường?

Những giả thuyết tồi tệ nhất cứ hiện ra: Anh có sở thích kỳ lạ? Anh từng sống với ai và muốn giữ thói quen kiểm soát? Hay là anh… không hề bình thường như vẻ ngoài?

Tôi cố tìm lý do hợp lý hơn nhưng càng nghĩ càng thấy lạnh. Một người đàn ông 43 tuổi, chín chắn như anh, không thể vô tình mà lắp camera ở nơi riêng tư như thế được.

Tối hôm đó, anh gọi cho tôi, vẫn giọng nói ấm áp như mọi ngày. Anh hỏi tôi có mệt không, hỏi mai có muốn đi ăn sáng? Tôi nghe mà lòng nặng xuống.

Đến giờ tôi vẫn chưa hỏi anh chuyện chiếc camera. Tôi không biết nên hỏi thẳng hay cứ lặng lẽ rút lui. Tôi cũng không biết mình có đang quá nhạy cảm hay linh cảm của phụ nữ đôi khi đúng hơn lý trí?

Chia sẻ