Tôi cũng không phải người thích ở chung. Nhưng nếu ra ở riêng, tôi lấy gì để sống?
Tôi không ghét mẹ, cũng không tiếc tiền của mẹ, tôi chỉ thấy khó chịu.
Mỗi người một lý do, chỉ có bà là lặng lẽ.
Điều gì đã khiến bà cảm thấy như vậy?
Tôi không trả lời được, tự nhiên khóc ấm ức.
Tôi có nên cố gắng thêm lần nữa, gọi cho từng đứa, nhắc lại mong muốn của mình?
Tôi chỉ chuẩn bị đúng 2 thứ để bước vào tuổi già nhưng là 2 thứ "cốt lõi" giúp tôi không phụ thuộc vào ai.
Tôi thấy mình ích kỷ, thấy hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chúng.
Tôi không trách con, vì tôi biết 2 con cũng rất thương tôi.
Họ hàng không còn nói tôi "dở hơi" nữa. Có người bắt đầu hỏi tôi...