Tôi không trả lời được, tự nhiên khóc ấm ức.
Tôi có nên cố gắng thêm lần nữa, gọi cho từng đứa, nhắc lại mong muốn của mình?
Tôi chỉ chuẩn bị đúng 2 thứ để bước vào tuổi già nhưng là 2 thứ "cốt lõi" giúp tôi không phụ thuộc vào ai.
Tôi thấy mình ích kỷ, thấy hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chúng.
Tôi không trách con, vì tôi biết 2 con cũng rất thương tôi.
Họ hàng không còn nói tôi "dở hơi" nữa. Có người bắt đầu hỏi tôi...
Tôi từng nghĩ thôi thì ở với ai cũng được, miễn con cái thương mình nhưng giờ thì không hẳn vậy.
Tôi già rồi, nhưng vẫn chưa sẵn sàng sống cuộc đời do người khác vạch ra.
Làm giấy vụn mà dùng giấy A4 đẹp thế này, tôi mở ra đọc thử. Và rồi tay tôi run lẩy bẩy…
Tiền lương hưu 1 tháng của mẹ còn nhiều hơn vợ chồng tôi cộng lại, vậy mà bà không chịu bỏ tiền ra chữa bệnh cho bản thân là sao?