Trả giá
Đúng lúc quyết chia tay người tình để khỏi tan vỡ hai gia đình thì tôi phát hiện có thai.
Năm tôi thi đỗ đại học, người bạn thanh mai trúc mã tên Minh của tôi vừa tốt nghiệp đại học, chuẩn bị đi Mỹ du học. Ban đầu chúng tôi thường xuyên liên lạc, kể cho nhau nghe mọi chuyện, nhưng dần dần số lần nói chuyện, tâm sự theo thời gian cũng ít đi. Rồi sau đó tôi có tình cảm với một người con trai tên Đại. Lần đầu tiên gặp là lúc anh đang chơi bóng rổ, thân hình cao lớn, động tác nhanh nhẹn, ở anh toát lên một vẻ năng động, cuốn hút. Khi đó tôi và Đại được phân công thực tập ở cùng một cơ quan. Ban đầu chúng tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau nhưng chủ yếu là về học tập và công việc. Về sau số lần nói chuyện cũng nhiều hơn, nội dung câu chuyện cũng mở rộng hơn.
Đại cũng muốn tôi ở lại thành phố, anh nói với tôi về tương lai của hai đứa, rất đẹp, rất hoàn mỹ. Nào mua xe, mua nhà, kết hôn, sinh con, cuộc sống sung túc… Nhưng tất cả những thứ đó là tương lai xa vời, nhìn vào hiện tại, anh chỉ là một nhân viên ở một công ty nhỏ, lương tháng chỉ đủ nuôi thân. Trong khi đó, bố mẹ tôi ở quê đã tìm được cho tôi một công việc ổn định, thu nhập cũng khá. Tôi nói: “Hay là anh cùng em về quê, điều kiện cuộc sống ở quê em rất tốt”, nhưng anh không đồng ý: “Làm sao anh có thể về đó? Về đó để bố mẹ em chê cười à? Anh còn đáng mặt đàn ông nữa không?”. Tôi nghĩ, về quê tôi thì sao chứ, có nhà có việc, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi ở đây rồi hằng ngày hai đứa sống bằng gì?
Chia tay. Đó là kết quả tình yêu của chúng tôi, cả hai đều khóc. Đại nói sẽ thường xuyên liên lạc, tôi gật đầu: “Nếu ở đây không tốt, hãy về quê tìm em”. Anh cười miễn cưỡng, tôi biết anh sẽ không bao giờ đến, chúng tôi đều là người coi trọng lòng tự trọng hơn cả tình yêu. Cả hai đều chấp nhận sự thật này.
Minh rất biết chăm sóc người khác, khi lên xe mở sẵn cửa xe, vào nhà hàng kéo ghế mời ngồi, những thứ tôi thích anh đều mua cho... Thực ra cái tôi cần không phải là những thứ vật chất bên ngoài đó, mà là một ngừơi bạn trai có năng lực, tài giỏi. Chúng tôi yêu nhau được một năm, hai bên cha mẹ đều giục kết hôn. Sau khi kết hôn không lâu, vì kinh nghiệm kinh doanh còn ít nên công ty của Minh gặp khó khăn. Hằng ngày anh phải đi sớm về muộn, rất hiếm khi ở nhà. Tôi rất giận, nhưng lần nào anh cũng dùng những lời nói đẹp đẽ để dỗ dành. Lâu dần, tôi cũng chẳng còn sức để cáu giận nữa. Tôi thường xuyên về nhà bố mẹ, ra ngoài đi chơi với bạn bè. Bố nghiêm khắc nói: “Công ty của chồng con rất có khả năng bị phá sản, con đừng có mà phóng túng quá!”.
Tôi không mong công ty anh phá sản, nên cũng cố gắng dẹp bỏ tính tiểu thư. Anh thường xuyên phải làm thêm giờ, tôi hằng ngày đều về nhà bố mẹ ăn cơm, tối muộn Minh tan làm mới đến đón về nhà. Có lúc anh phải làm muộn quá, tôi ngủ luôn ở nhà bố mẹ. Tôi vẫn nghĩ cuộc sống này chỉ là tạm thời, nhưng không ngờ nó diễn ra trong một thời gian rất dài. Không biết đã bao lần, nửa đêm anh nhận được điện thoại lập tức ra ngoài, để mặc tôi ở nhà một mình. Mặc dù sinh nhật tặng hoa, lễ tết tặng quà, chưa từng nói lời nào làm tổn thương tôi; nhưng tôi biết trong thâm tâm anh, sự nghiệp luôn ở vị trí đầu tiên. Với sự cố gắng của Minh, công ty vẫn tiếp tục hoạt động.
Một tuần sau, Dũng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi hỏi là làm cách nào mà biết được địa chỉ. Dũng giơ điện thoại lên nói: “Anh còn biết số điện thoại của em nữa cơ, bạn em đã nói cho anh biết. Lên xe đi, hôm nay anh sẽ phục vụ em hết mình”. Nhìn những hành động của Dũng, tôi lại nhớ đến Minh hồi đang yêu nhau, hít một hơi dài như để lấy dũng khí, tôi bước lên xe Dũng. Tôi chọn một nhà hàng sang trọng mà ở xa, như vậy sẽ không thể gặp người quen, đồng thời cũng cho Dũng một lời thách đố: tôi không phải là người con gái đơn giản, không chơi được thì bỏ cuộc sớm, tránh làm mất thời gian của nhau. Nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi hôm đó chỉ như cuộc nói chuyện của những người bạn bình thường. Thì ra Dũng là nhà thiết kế thời trang, một mình sống ở đây, vợ đang sống ở thành phố khác với con trai.
Chúng tôi thường nhắn tin cho nhau, trong giờ làm việc cũng nhắn, rồi càng ngày tôi càng cảm thấy chúng tôi nói chuyện rất hợp. Nhưng trong lòng tôi luôn mong quan hệ chỉ giữ ở mức bạn bè bình thường, vì cuộc sống hôn nhân giữa tôi và Minh quá buồn tẻ, nên muốn tìm người để tâm sự mà thôi. Hai tháng sau, quan hệ giữa tôi và Dũng đã trở nên thân thiết trên mức bạn bè. Tôi không phải là người phụ nữ hư hỏng, nhưng thực sự Dũng có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng cả hai vẫn muốn giữ gìn cuộc hôn nhân của mình, vì thế giao hẹn với nhau, dù có thể nào thì cũng không bao giờ phá hoại gia đình của đối phương.
Chuyện giữa tôi và Dũng luôn được giữ bí mật, tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân phải biết điểm dừng, không thể quá thân mật. Nhưng rồi cả hai đều không thể kiềm chế càng ngày càng gặp nhau nhiều hơn. Tâm trạng của tôi cũng ngày càng tốt hơn. Minh nhìn thấy sự thay đổi đó, anh hỏi có gì mà vui vậy. Tôi nói: “Em đã nghĩ thông suốt rồi, em sẽ ủng hộ công việc của anh”. Anh chỉ cười.
Vào ngày Quốc tế lao động, Minh vẫn phải đi làm, tôi nói với anh tôi cùng bạn đi du lịch mấy ngày. Nhưng thực ra tôi cùng Dũng đi du lịch. Những người đi cùng trên chuyến tàu đó đều nghĩ rằng chúng tôi là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Lúc đó trong đầu tôi chợt có suy nghĩ: tại sao chồng mình không phải là Dũng?
Đúng lúc đó tôi phát hiện mình có thai, dù tính thế nào tôi cũng không thể biết được đứa trẻ này là con của Minh hay của Dũng. Tôi không thể để Minh biết chuyện này, tôi bí mật đến bệnh viện để làm phẫu thuật bỏ thai. Nhưng tôi rất sợ, và cũng lo cho sức khoẻ của mình. Tôi nói chuyện với mẹ, tất nhiên là không nói gì chuyện của Dũng. Không ngờ mẹ kiên quyết nói: “Đây là chuyện quan trọng, con phải bàn bạc với chồng”. Đó chẳng phải là làm khó tôi sao, tôi cảm thấy rất bế tắc. Mẹ sợ tôi làm liều nên gọi điện cho Minh và cha mẹ chồng. Ngoài tôi ra, tất cả mọi người đều vui mừng. Tôi nói chưa muốn có con, chúng tôi còn trẻ còn phải lo sự nghiệp, công việc của Minh lại đang khó khăn, nếu sinh sẽ là gánh nặng kinh tế cho hai vợ chồng. Nhưng hai bên cha mẹ đều muốn có cháu, nói sẽ chăm sóc cháu để vợ chồng tôi lo sự nghiệp, còn hỏi thêm: “Thế còn khó khăn gì nữa không, con nói ra để cả nhà cùng nghĩ cách”. Nhưng nguyên nhân thật sự làm sao tôi có thể nói ra được? Dù họ có khuyên thế nào, tôi vẫn muốn bỏ đứa bé. Cha từ trước đến nay chưa bao giờ đánh tôi, hôm đó ông đã tát tôi: “Mày thật ngang ngược, đó là một mạng người, là con của mày, sao mày có thể nhẫn tâm bỏ nó đi!”.
Về đến nhà, mặc dù Minh không tỏ thái độ cáu giận gì, nhưng anh nói: “Anh cảnh cáo em, tính cách trước đây của em, anh nhịn đủ rồi, nếu lần này em còn tự ý quyết định, thì tình nghĩa vợ chồng của chúng ta kết thúc ở đây”. Tôi kinh hoàng: “Anh không thể chịu được em nữa sao? Anh đã bao giờ quan tâm em chưa? Đã bao giờ anh quan tâm đến cái nhà này chưa?”. Minh mắng lại: “Thế còn em? Em chỉ biết đến bản thân mình, đã bao giờ em nghĩ cho người khác chưa?”.
Tôi thực sự không biết nên làm thế nào. Nếu phá thai, thì trong mắt mọi người tôi trở thành một người mẹ nhẫn tâm, và có thể Minh sẽ rời bỏ tôi thật; tôi cũng không thể nói với Dũng chuyện này, vì tôi biết anh sẽ không vì tôi mà từ bỏ gia đình. Còn nếu giữ lại đứa bé, nếu nó không phải là con của Minh, thì nhất định sẽ có một ngày mọi người sẽ phát hiện ra bí mật này. Tại sao đứa trẻ lại xuất hiện đúng vào lúc này?