Tôi ước gì con gái mình đã không là hoa hậu...
Con tôi thành hoa hậu, đó là ngày cả họ ăn mừng, cả khu phố râm ran, mẹ nó nhảy cẫng lên ngất xỉu. Còn tôi, tôi biết mình mất con bé từ giây phút đó.
Ngay từ khi người ta đẻ ra cái trò thi sắc đẹp, tôi đã biết thực ra đó cũng chỉ là mánh kiếm tiền dựa trên nhan sắc của những cô gái trẻ chứ chẳng để nhân danh, tôn vinh hay gìn giữ, bảo tồn cái khỉ gió gì cả.
Tất cả được quy ra hợp đồng quảng cáo, doanh số bán hàng của những doanh nghiệp vung tiền tài trợ. Ngay cả doanh nghiệp nước mắm, phân bón hay thuốc trừ sâu... đều có cơ hội làm chủ cuộc chơi, miễn là họ có tiền.
Cái đêm con bé đăng quang, nhìn cái vương miện tròng vào đầu, nó cười tít mắt nhưng tôi thì lo đến thắt ruột, thắt gan. Con bé nó đâu biết rằng, thứ ánh sáng lung linh trên vương miện chỉ là thứ ánh sáng phù hoa.
Nó không chỉ thu hút mọi thứ đàn ông, từ những người tử tế đàng hoàng (số này rất ít) đến những kẻ háo sắc, bệnh hoạn lẫn phong tình. Cuộc đời nó sẽ đứng trước muôn vàn lựa chọn, nhưng mức độ rủi ro cũng sẽ tăng thêm rất nhiều.
Ngoài cái nhìn hau háu của đàn ông, tôi biết còn có thêm những cái nguýt dài, mỉa mai, xỉa xói của các mẹ, các chị có con em không qua được vòng gửi xe.
Họ sẽ xì xầm hoặc nói toẹt ra: "Cái con mặt dài như cái bơm, mắt lệch, răng hơi vẩu, chân ngắn choằn... như thế mà làm hoa hậu á..."
Ảnh minh họa
Và từ giây phút đó, những trận mưa gạch, đá sẽ không ngừng trút xuống đầu con gái bé bỏng của tôi. Nào là năm lớp hai nó đã sơn móng tay, lớp bốn thì đeo khuyên tai hình răng chó, lớp sáu đã dọa có bạn trai, lớp mười thì bật lại cô giáo...
Tóm lại, dân mạng sẽ đào đến 9 tầng quá khứ để bới móc xem con bé đã phạm những lỗi gì, kể cả nếu có trót xì hơi trong giờ học thì có thể cũng bị quy vào tội âm mưu phá hủy môi trường hay xâm hại sức khỏe người khác...
Để con gái không "shock phản vệ" sau đêm đăng quang, tôi đã phải giả vờ cầm hộ nó điện thoại, ngắt hết internet ở nhà. Tất nhiên, sẽ chẳng giấu được lâu.
Tôi chỉ muốn con mình ngủ ngon giấc. Ngày mai, khi trở dậy nó sẽ phải là người khác, sống một cuộc đời khác đầy lo âu, bão gió.
Nó sẽ phải quên quán cháo lòng đầu ngõ, cái quán mà thi thoảng tôi hay dẫn nó đi ăn. Sẽ không được cười hihi, ha ha hay cười toét cả miệng ra. Nếu không, báo chí, facebook sẽ được cơn lên đồng với dòng tít: "Vãi cả hoa hậu vô duyên, ngất với tư thế ngồi bá đạo..."
Không chỉ phải từ bỏ những thú vui trần thế, con bé sẽ phải buộc trở thành thánh nhân, đi nhẹ như gió, nói khẽ như mây, cười tươi như hoa, ứng xử với láng giềng láng tỏi không tì vết.
Quan trọng hơn nó phải có sứ mệnh cả đời đó là mang niềm vui sống, lạc quan đến cho người khác.
Chưa hết, mẹ nó sẽ đem nó đi thẩm mỹ nâng mông, sửa ngực, độn cằm, làm trắng da, cắt mí mắt... Trời ơi, con bé của tôi đâu, làm sao mà nó phải chịu đau đớn, đọa đày về thể xác lẫn tinh thần như vậy?
Hoa hậu hay nô lệ của cái đẹp?
Tôi vẫn thích con bé như ngày xưa, thích ăn thì ăn, thích chơi thì chơi, có thể nhảy nhót, hò reo hay làm bất cứ thứ gì nó thấy thoải mái chứ không phải như bây giờ.
Nó không dám chạy vì sợ xệ mông, không dám ăn vì sợ béo, không dám nâng cốc bia với bố vì sợ hỏng môi và không dám khề khà cafe, lang thang dạo phố với tôi vì lo mất ngủ, lo mắt thâm quầng.
Thậm chí tôi khẽ véo mũi nó một cái mà nó đã cau có, bố cẩn thận không hỏng mũi con. Bi kịch đây các ông, bà ạ.
Bây giờ tôi sẽ nói đến chuyện cuối cùng, ấy là con tôi sẽ phải chơi một canh bạc sát ván để chọn chồng trong một mớ đại gia thật giả lộn tùng phèo.
Các vị sẽ hỏi, tôi là đàn ông sao không điểm mặt giúp con. Tôi giúp làm sao được khi chỉ biết thằng Tú cận hàng xóm, thằng Nam còi bạn học, thằng Hùng béo cháu của bạn thân... đấy là những thằng con trai tử tế đã từng thích con gái tôi.
Nhưng bây giờ con tôi là hoa hậu, chúng nó vái cả nón rồi cao chạy xa bay. Người bình thường như chúng nó sao lại đi yêu hoa hậu.
Thật đấy.
Quay trở lại với các anh đại gia giàu có đang ve vãn con tôi. Con bé hình như hoa mắt, mất cả phương hướng rồi. Anh này tặng túi hai trăm triệu, anh kia tặng ví ngàn đô, lại có cả anh hứa mua cho 3, 4 cái nhà và một lô biệt thự nếu con bé chịu làm vợ lẽ, chịu làm người tình những 6, 7 năm.
Quân đốn mạt, những loại như thế này hủy hoại cả liêm sỉ của đàn ông.
Và bọn họ có thật sự họ yêu con gái của tôi không? Không, chắc chắn là không, đó là thương vụ dành cho cái mác hoa hậu mà con tôi đã đánh đổi cả cuộc đời để có được. Hồng nhan bạc triệu thì cũng vẫn có thể là hồng nhan bạc phận.
Đến bây giờ, khi đã chính thức mất con, tôi nghĩ gì ư? Tôi ước con mình không là hoa hậu. Và nếu nó bảo rằng, bố ơi, bố đem trả lại vương miện cho con, tôi chắc đó sẽ là ngày mình như được tái sinh.
Nhưng không thể nào, hoa hậu là hoa hậu, nó sẽ không bao giờ chọn cách thoái lui. Con bé đã bị hào quang che mắt mất rồi. Nó sẽ không bao giờ trở lại cuộc đời bình thường được nữa.
Tôi nhớ đến ngày xưa khi hai bố con tung tăng trên phố, nhớ đến lúc nó ngủ gật trên bờ vai tôi và xểu cả nhãi ra mà muốn khóc. Con gái bé bỏng, ngây thơ, ngốc nghếch của tôi mãi mãi trở thành một người như xa lạ.
Nó có thương tôi không? Có biết bố nó đau khổ biết chừng nào không.
Nó biết đấy, nhưng nó là hoa hậu, hoa hậu muốn khóc cũng phải thật khéo nếu không sẽ bị quy cho là diễn trò, giả nai... tội nghiệp con tôi!
*Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả
Theo Soha/Trí thức trẻ