Tôi không thể ngờ vợ mình lại trơ trẽn đến thế!
Nhìn vào trong, tôi thấy vợ tôi ôm cái điện thoại, vừa nói vừa cười, điệu bộ lẳng lơ chưa từng lộ ra trước mặt tôi.
25 tuổi tôi lấy vợ nhưng do vội vàng không tìm hiểu kỹ nên sau khi cưới xong tôi đã hoàn toàn vỡ mộng. Cô ấy vừa lười, vừa bủn xỉn lại hỗn láo vô cùng. Chỉ sau 7 tháng kết hôn tôi đã không thể chịu nổi người vợ như thế và đã chủ động ly hôn. Lúc đó, chúng tôi chưa có con nên cũng không có gì ràng buộc lắm.
Tưởng lấy vợ xong ổn định cuộc sống, vậy mà tôi vẫn là cảnh sống độc thân. Đến tận gần 4 năm sau, gần 30 tuổi tôi mới lại có hứng thú với chuyện gia đình. Khi ấy, tôi quen vợ tôi bây giờ, người cũng có hoàn cảnh gần như tôi. Cô ấy cũng đã qua một đời chồng và có một con gái 3 tuổi. Chúng tôi quen nhau là do mai mối. 2 người có cùng cảnh ngộ nên dễ cảm thông và tới với nhau rất tự nhiên.
Đến khi gần cưới, vợ tôi mới tâm sự, cô ấy chia tay chồng cũ là do trong thời gian đi du học, anh ta có chuyện trai gái để vợ tôi biết được, cô ấy là người thẳng tính và lòng tự trọng cao nên đã chủ động ly hôn mà không cần nghe lời giải thích của chồng cũ.
Cô ấy còn nói, khi ly hôn rồi, định rằng sẽ không lấy chồng nữa mà ở lại nuôi con gái lớn khôn. Nhưng khi gặp tôi thì cô ấy lại muốn làm lại cuộc đời mình. Tôi thấy hạnh phúc vì điều đó. Vì yêu và thương vợ nên tôi cũng tạo điều kiện để cháu nhỏ không phải xa mẹ khi mới 3 tuổi. Tôi đã chủ động mở lời đón cả 2 mẹ con về cùng sống và cố gắng gần gũi thương yêu con bé để bù đắp phần nào sự thiệt thòi mà con bé phải chịu cảnh sống thiếu cha. Mặc dù bố mẹ tôi cũng không thoải mái lắm. Nhưng tôi vẫn quyết định làm theo ý mình.
Những ngày sống chung, tôi cảm thấy vợ tôi rất cố gắng lấy lòng tôi. (Ảnh minh họa)
Những ngày sống chung, tôi cảm thấy vợ tôi rất cố gắng lấy lòng tôi. Tôi nghĩ, có lẽ vì cô ấy cảm thấy biết ơn tôi đã cảm thông và san sẻ nỗi lòng với cô ấy như vậy. Cuộc sống mới của 3 người chúng tôi cứ thế êm ả trôi đi. Nếu được yên bình như thế thì thật tốt. Chẳng ngờ rồi cũng có ngày sóng gió nổi lên.
Tái hôn được gần năm, chồng cũ của vợ tôi về nước. Anh ta thường xuyên liên lạc với vợ tôi để được thăm con. Tôi biết chuyện và cũng rất thoải mái trong việc này, kể cả việc vợ trò chuyện nhiệt tình với chồng cũ tôi cũng không ý kiến gì, chỉ đơn giản nghĩ đó chỉ là phép lịch sự. Vì lúc đó tôi đoán, vợ tôi cũng chẳng thoải mái gì khi gặp lại người phản bội như anh ta. Nào ngờ, cái mà tôi tưởng là “lịch sự xã giao” ấy lại có ngày cướp đi hạnh phúc của tôi.
Có đứa bé làm cầu nối, dường như họ liên lạc, trò chuyện với nhau dễ dàng hơn để rồi họ nối lại tình xưa tự bao giờ tôi không hay biết. Hôm đó, tôi báo vợ về muộn vì phải đi tiếp khách, nhưng cuộc hẹn bị hoãn nên về nhà sớm hơn dự định.
Vừa về tới cổng, tôi đã nghe được tiếng thủ thỉ tâm sự phát ra từ phía trong sân nhà: “Chồng ơi! Cả tuần không gặp rồi, lần này em cho con về ngoại để vợ chồng mình ra ngoại thành một ngày nhé!”. Tận tai tôi nghe được những lời ong bướm đó của vợ, tôi thật không thể tưởng tượng nổi nữa. Nhìn vào trong, tôi thấy vợ tôi ôm cái điện thoại, vừa nói vừa cười, điệu bộ lẳng lơ chưa từng lộ ra trước mặt tôi. Hóa ra, vợ tôi còn có thể lẳng lơ đến thế mà tôi không hay biết.
Hóa ra, vợ tôi còn có thể lẳng lơ đến thế mà tôi không hay biết. (Ảnh minh họa)
Tôi bước vào bắt quả tang. Cứ tưởng mọi chuyện bại lộ thì ít ra cô ấy cũng phải tỏ ra lúng túng hay chí ít cũng tìm tạm lấy một lời giải thích, đằng này cô ấy tự tin và trơ tráo hơn tôi nghĩ nhiều lần. Sau khi bị tôi hỏi ngọn ngành, cô ấy ráo hoảnh đáp: “Thì em đi với chồng cũ của em, có phải ngoại tình với người đàn ông khác đâu mà anh cứ làm loạn lên thế”. Đã thế cô ta còn hỏi tiếp: “Anh ghen à? Chẳng gì thì em ở với anh ấy mấy năm rồi cũng có khác gì đâu?”. Lúc đó, tôi chỉ nói: “Tôi không ghen, mà chỉ thấy hối hận vì đã lấy một kẻ trơ trẽn lẳng lơ như cô!”.
Cuộc hôn nhân đầu tan vỡ đã đành, làm lại một lần nữa mà cuộc sống của tôi vẫn chẳng giống ai. Với tôi, hôn nhân là một thứ gì đó xa xỉ, viển vông quá. Tôi phải làm sao để bước tiếp? Hiện giờ, tôi đang rất đau khổ và bị mất phương hướng vô cùng. Nếu tiếp tục ly hôn thì có lẽ tôi cũng chẳng thể nào đủ can đảm mà tiếp tục tái hôn lần thứ 3. Mà không bỏ cô vợ lẳng lơ này thì nghẹn uất không thể chịu nổi. Tôi nên xử lý việc này thế nào đây?