Tôi năm nay 28 còn bạn gái 26 tuổi, chúng tôi yêu nhau đã 1
năm 8 tháng, tình cảm tốt, thỉnh thoảng cãi nhau một chút nhưng lại làm lành
ngay. Dạo gần đây, bố mẹ tôi liên tục giục làm đám cưới. Nhưng mà tôi còn nhiều
băn khoăn quá. Phải chăng tôi đang bị hội chứng sợ kết hôn như bạn bè tôi vẫn
nói?
Khi tôi nói với bạn gái chuyện bố mẹ bảo sang năm mới thì làm
đám cưới. Bạn gái tôi cười bẽn lẽn nghe chừng đồng ý mặc dù tôi chưa cầu hôn
chính thức. Tôi đi nhậu với đám bạn, bảo tụi nó sang năm tính lấy vợ. Tụi bạn
tôi cười ầm lên bảo tôi sao sớm sắm “rợ buộc chân”? Sau đó tụi nó bắt đầu xả liên thanh một bài về
“Những lý do không nên lấy vợ sớm”. Đầu tiên là lý do đi về phải báo cáo, không
còn tự do như thời độc thân. Sau đó là phải nộp lương tháng, hết tiền thì ngửa
tay xin, mất mặt đàn ông. Tiếp đến là việc suốt ngày bị cằn nhằn điếc tai, chủ
nhật muốn ngủ nướng cũng không yên…
Nghe đám bạn nói, tôi cũng hơi lo lo. Bản tính tôi tuy không
phải là người ham chơi ở mức độ cao nhưng nếu mất tự do thì cũng phiền toái thật.
Rồi cả tá việc khác mà tụi nó lấy ví dụ “người thật việc thật” làm tôi phát hoảng
với ý nghĩ lấy vợ.
Trong 28 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy băn
khoăn lưỡng lự trước một quyết định đến vậy. Nghĩ đến viễn cảnh có một người vợ
thích kiểm soát, thích mua sắm, thích ngồi “tám” chuyện hàng tiếng với bạn bè,
thích chỉ trỏ sai bảo chồng làm việc nhà… Rồi là hay ghen, hay khóc nháo, hay
đòi hỏi, hay cằn nhằn, hay trách móc… làm tôi uể oải quá.

Liệu tương lai khi thành chồng người khác, tôi có còn phong độ như thế này hay lại bê tha, nhếch nhác, lười biếng (Ảnh minh họa)
Bạn gái hiện tại của tôi tính tình lành hiền nhưng ai biết
được cưới về có biến thành “sư tử Hà Đông” hay không? Cô ấy rất hay nhường nhịn
tôi, cũng biết cách chiều chuộng để tôi vui vẻ nhưng liệu khi cưới về cô ấy có
còn “dễ chịu” như thế? Khi ra đường, gặp những người con gái đẹp khác, tôi chỉ
thích thưởng thức cái đẹp đơn thuần chứ không hề có một ý nghĩ nào khác. Nhưng
bạn gái tôi đã giận dỗi mấy ngày liền, cưới xong, cô ấy có phải bắt tôi phải nhắm
mắt khi ra đường?
Nói như vậy, không có nghĩa tôi chê trách bạn gái. Vì tôi
cũng không biết liệu tương lai khi thành chồng người khác, tôi có còn phong
độ như thế này hay lại bê tha, nhếch nhác, lười biếng và suốt ngày kêu mệt như
mấy người bạn đã lấy vợ của tôi?
Sống một mình, tôi có thể kéo bạn bè về nhà xem bóng đá đến
3 giờ sáng, ăn uống nhậu nhẹt hô hào thoải mái. Nhưng lấy vợ về, tôi sợ mình muốn
ra ngoài cũng phải xin phép rồi lý do này nọ. Còn vụ lôi kéo bạn bè về nhà thì
miễn giùm. Nếu thế thì cuộc sống còn gì ý nghĩa, còn gì niềm vui và tự do?
Lại còn chuyện con cái nữa. Tôi rất quý trẻ con, cũng thích
chơi đùa với tụi nhóc. Nhưng không có nghĩa tôi có thể làm một ông bố tốt. Tôi
chưa từng bế đứa bé nào dưới 1 tuổi trên tay, cũng không thích nhìn tụi nó bẩn
thỉu, tè ị lung tung trên thảm. Vì thế tôi sợ rằng khi con chúng tôi chào đời,
tôi không thể chăm lo cho con được.

Tôi có nên “nhắm mắt đưa chân” vào một cuộc hôn nhân để tự trải nghiệm (Ảnh minh họa)
Tôi chưa tưởng tượng nổi cảnh mình sẽ mặc
áo sơ mi ôm đứa bé miệng đầy nước bọt, mũi thò lò còn tay thì cứ cố kéo cà vạt
của bố vào miệng. Nếu như thế, chắc chắn tôi sẽ phát điên. Còn dồn hết vào tay
vợ, cô ấy sẽ lên mạng chê trách tôi hoặc đi kể lể lung tung với đám bạn gái.
Rồi khi vợ đi vắng, làm sao tôi có thể đối mặt với con một
mình? Tôi không muốn làm đau đứa trẻ, nhưng tôi sẽ không thể dỗ được nó nín
khóc vì tôi không thuộc một bài hát ru nào, cũng không có ngực để lấp miệng nó.
Nếu như nó khóc đến mức khản cổ thì có phải tôi đã gây ra tội lỗi lớn?
Tôi còn rất nhiều băn khoăn và lo lắng khác nữa. Bạn tôi bảo,
tôi mới 28 chứ có phải 38 đâu mà sốt sắng. Mẹ tôi lại khóc lóc than thở nhà có
mỗi cậu con trai, đến bao giờ mới cho bà bế cháu nội. Mẹ tôi nói nghe rất đơn
giản, cứ như cưới về là có con ngay vậy. Tôi tìm mọi cách để trì hoãn với mẹ,
nhưng mẹ tôi cũng chẳng phải hiền lành, bà thỉnh thoảng lại lên ở nửa tháng với
tôi, bồi bổ cho tôi suýt chảy máu mũi, vì muốn tôi nóng ruột gan lên mà cưới vợ.
Bạn gái tôi lại càng không phải vừa. Lần nào cũng “bẫy” tôi vào tròng nhưng tôi
vẫn khá tỉnh táo mà mua trước đồ phòng hộ.
Đến bây giờ, tôi cũng thấy mình hơi “bỉ ổi”, nhưng tôi chưa
giải quyết được những mâu thuẫn trong lòng mình. Theo các bạn, tôi có nên “nhắm
mắt đưa chân” vào một cuộc hôn nhân để tự trải nghiệm hay cứ để chờ vài ba năm
nữa cho chín chắn hơn? Nếu như vậy, tôi phải thuyết phục mẹ tôi như thế nào?