Tôi á khẩu tại quán cà phê vì ảo tưởng chủ quán thích mình
Càng nghĩ đến chuyện hôm đó, tôi càng xấu hổ. Hóa ra, bấy lâu nay là do tôi ảo tưởng.
Tôi là một cô gái không quá nổi bật về ngoại hình nhưng lại tự lập tốt tài chính. Vì không phải mang gánh nặng kinh tế gia đình nên thu nhập của tôi chỉ để tiêu dùng cho bản thân. Tôi làm phó phòng tài vụ ở công ty truyền thông và quảng cáo.
Tôi 26 tuổi, vẫn sống độc thân. Ở cơ quan, tôi được nhiều anh chàng để ý. Họ đều là những người có điều kiện tốt, giúp đỡ tôi nhiệt tình trong công việc. Tuy nhiên, mấy anh chàng đều ở trong tình trạng “thả thính” chứ không ai mở lời trực tiếp với tôi. Tôi không có thiện cảm với tuýp người “mập mờ” như thế nên vẫn chỉ coi họ là đồng nghiệp bình thường.
Tôi có thói quen tập gym vào mỗi chiều và café cuối tuần. Đa phần, tôi chỉ đi một mình. Gần đây vào hè, các quán café quanh khu chung cư nhà tôi mọc lên nhiều. Cánh đàn ông đến đó tụ tập xem bóng đá. Tôi không thích ồn ào nên chọn một quán khá xa.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu khi người lạ nhìn mình như vậy. Cảm giác đó khiến tôi rất mất tự nhiên. (Ảnh minh họa)
Quán café này mới mở cách đây không lâu. Tôi trò chuyện với nhân viên đôi lần, được biết ông chủ là một chàng trai trẻ, mới hoàn thành chương trình du học ở nước ngoài. Quán café nằm ở ven hồ sen, rất yên tĩnh và thơ mộng. Vì thế, tôi dần trở thành khách quen của nơi này.
Cả tháng nay, trời nắng nóng nhiều. Cứ tan làm là tôi đến quán café, gọi đồ ăn nhẹ, đồ uống quen thuộc rồi ngồi đến khuya. Nhân viên quen mặt, luôn giữ cho tôi chỗ ngồi đẹp cố định. Có một anh chàng luôn ngồi đối diện bàn tôi. Lần nào tôi đến, cũng thấy anh ta đã ngồi sẵn ở đó. Đôi khi, anh ta nhìn về phía tôi với nụ cười tươi.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu khi người lạ nhìn mình như vậy. Cảm giác đó khiến tôi rất mất tự nhiên. Tôi định thẳng thắn với anh ta rằng nếu có gì cứ nói trực tiếp với tôi. Có khi nào, anh ta thích tôi chăng?
Hôm qua, tôi đãng trí, để ở quên ví ở cơ quan, không có tiền để thanh toán. Anh ta thấy tôi lúng túng, ra hiệu cho nhân viên đến gần. Sau đó, nhân viên thông báo tôi không cần trả tiền vì được anh ta mời.
Tôi định thẳng thắn với anh ta rằng nếu có gì cứ nói trực tiếp với tôi. Có khi nào, anh ta thích tôi chăng? (Ảnh minh họa)
Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy anh ta xem tôi là người dễ dàng bắt quen. Tôi tiến đễn chỗ anh ta, bực tức nói: “Anh đừng tưởng thể hiện như thế là hay. Dù anh có tình cảm với tôi nhưng chắc gì tôi đã thích lại anh. Tôi và anh không quen biết nhau, anh hãy cư xử biết điều chút đi, đừng ảo tưởng làm vậy là khiến tôi cảm động!”.
Cả quán thấy tôi lớn tiếng, quay ra nhìn. Cô nhân viên vội chạy lại gần tôi, ghé tai nói nhỏ: “Chị ơi, anh ấy là chủ quán. Thấy chị là khách quen nên mới mời chị khi chị quên mang ví đấy. Chị đừng hiểu lầm!”.
Thật khó có từ ngữ nào diễn tả cảm xúc của tôi lúc đó. Tôi á khẩu, càng bối rối thấy anh ta đang cau mày. Sau đó, tôi cúi mặt, chạy nhanh về. Hóa ra, bấy lâu nay là do tôi ảo tưởng.
Càng nghĩ đến chuyện hôm đó, tôi càng xấu hổ. Tôi vừa muốn xin lỗi anh ấy một câu, vừa không muốn quay lại đó để thêm áy náy. Nên làm thế nào mới ổn thỏa đây mọi người ơi?