“Trách nhiệm của anh là đưa em đi phá thai còn gì!”
“Nó là con anh, được, vậy thì anh lại càng có quyền quyết định số phận của nó. Anh có thể chọn 1 trong 2 phương án: giữ hoặc bỏ, chứ không phải anh chỉ được chọn cách giữ. Anh đã chọn bỏ, vì thế trách nhiệm của anh là đưa em đi phá, trả tiền viện phí cho em còn gì!” – Minh cười khẩy.
Yêu Minh gần 1 năm, trải qua không ít vui buồn, những tưởng đón chờ Lan sẽ là một cái kết có hậu cho cuộc tình cô dành nhiều tâm huyết. Nào ngờ, cô lại phát hiện người yêu đang tán tỉnh đò đưa một em gái trẻ mới vào công ty anh làm việc.
Cô nói chuyện với người yêu thì Minh thề thốt: “Anh chỉ trêu đùa nó thôi, yêu đương gì chứ! Trong lòng anh chỉ có em mà thôi! Nếu em không thích thì anh sẽ không tiếp xúc qua lại gì với nó nữa”. Lan tin người yêu cùng lời hứa hẹn của anh. Ấy thế nhưng, sau đó cô vẫn liên tiếp phát hiện Minh và cô gái đó gọi điện cho nhau với mật độ dày đặc, nhắn tin thì toàn những lời lẽ tình cảm, thân thiết. Lần này, khi cô đề cập, Minh không còn được cứng miệng như trước nữa: “Anh cũng hơi có cảm tình với nó, nhưng chỉ là say nắng thôi. Xin em cho anh thời gian!”. Nuốt nước mắt vào trong, Lan gật đầu đồng ý, vì cô không muốn tất cả những gì đã có với nhau lại trở thành quá khứ.
Ảnh minh họa
Giữa lúc ấy, Lan bất ngờ phát hiện mình có thai. Nói thực lòng, cô thấy hơi vui vui. Đứa con này là kết tinh tình yêu của cô và Minh. Có nó, chắc hẳn trong hoàn cảnh hiện tại, Minh sẽ chẳng còn do dự gì nữa mà cắt đứt hoàn toàn với cô nàng kia và cưới cô.
“Sao lại có thai được? Anh rất cẩn thận mà. Tuy không dùng bao cao su nhưng anh đã làm cách khác mà!” – Minh la lên thất thanh. Lòng Lan trùng xuống, nhận ra Minh chẳng vui mừng với cái tin này chút nào. Khi tận tay đưa Lan tới phòng khám thai, thì Minh mới tin là cô có thai thật chứ không phải bày mưu giả mang thai để lừa ở anh một cái đám cưới.
“Anh nói này, anh yêu em, và muốn cưới em làm vợ. Thế nhưng, hiện tại công việc của anh còn rất bấp bênh, vì thế anh muốn ổn định sự nghiệp sau đó mới kết hôn. Anh nghĩ, hay là… em bỏ cái thai này đi, mình vẫn yêu nhau như trước, 1,2 năm nữa, chúng mình sẽ cưới nhau” – Minh nhẹ nhàng khuyên nhủ người yêu. Những lời dịu dàng ấy vào tai Lan mà như sét đánh ngang tai. Hiện tại, công việc của 2 người cũng khá ổn định rồi, tuổi tác cũng chẳng phải là còn trẻ, tình cảm cũng chín muồi, không hiểu Minh muốn sự nghiệp phải thế nào nữa mới cưới? Chẳng lẽ anh đánh đổi bằng đứa con của mình sao?
Lan khóc ròng: “Em không muốn bỏ con đâu anh ơi! Là con của chúng mình mà!”. Nước mắt của cô khiến Minh trở nên thiếu kiên nhẫn: “Nhưng làm gì còn cách nào khác!” – anh hơi gắt lên. Một lúc sau, thấy Lan vẫn đau khổ không nói nên lời, Minh dịu giọng: “Nghe lời anh, mai anh đưa em đến bệnh viện. Không sao đâu, đừng sợ!”. Lan chẳng nói được gì nữa, thất thểu ra về.
Cả đêm ấy cô mất ngủ. Cô nghĩ về đứa con, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình không thể rời xa con được. Cô phải bằng mọi cách khiến Minh hồi tâm chuyển ý. Hôm sau, Minh đến đón Lan, ý định đưa cô tới bệnh viện làm thủ thuật bỏ thai, nhưng Lan đã đề nghị vào quán café nói chuyện thêm. Cô dùng mọi lí lẽ để thuyết phục anh, hứa hẹn anh không cần bận tâm cứ chuyên tâm lo cho sự nghiệp, cô và nhà ngoại sẽ chăm sóc con. Cô thương lượng 2 người không cần làm đám cưới vội, chỉ đăng kí kết hôn để làm khai sinh cho con thôi cũng được. Thậm chí cô còn dọa dẫm sẽ tung hê mọi chuyện lên cho Minh xấu mặt mà phải chịu trách nhiệm, nhưng anh ta vẫn thản nhiên như không.
Minh bình tĩnh nhìn Lan, cười khẩy: “Anh nói huỵch toẹt ra cho vuông nhé. Em nói đến trách nhiệm, được thôi, anh hỏi em, tại sao anh lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh? Chúng ta lên giường với nhau, bên tình bên nguyện, anh ép em đâu? Cái thai là hậu quả của việc chúng ta làm, là ngoài ý muốn chứ không phải trong mục đích của chúng ta, vậy tại sao em lại ép anh phải giữ nó? Em vin vào cái gì? Nó là con anh, được, vậy thì anh lại càng có quyền quyết định số phận của nó. Anh có thể chọn 1 trong 2 phương án: giữ hoặc bỏ, chứ không phải anh chỉ được chọn cách giữ. Anh đã chọn bỏ, vì thế trách nhiệm của anh là đưa em đi phá, trả tiền viện phí cho em còn gì! Nếu em muốn giữ, được thôi, vì em mang nó trong mình, nhưng em hãy tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, đừng bắt người khác phải theo em”.
Nói xong, Minh đứng dậy ra về, bỏ lại một câu: “Em suy nghĩ cho kĩ đi, nếu bỏ thì gọi anh, còn giữ thì đừng liên lạc với anh nữa, vì đó không phải là ý muốn của anh. Chúng ta đều góp phần tạo ra nó vì thế chúng ta đều có quyền với số phận của nó. Đừng nói đạo đức với tình thương ở đây với anh, bởi anh không muốn có con với người anh không yêu”. Minh đi rồi, còn lại Lan ngồi ngây như người mất hồn, tuyệt vọng “tiêu hóa” từng lời lẽ Minh vừa nói.
Hóa ra đối với Minh, trách nhiệm của anh chỉ là đưa cô đi phá thai! Thật chua xót làm sao! Anh ta quá phũ phàng nhưng có lẽ cũng chẳng sai. Cô biết thừa mình có thể có thai, nhưng lại không phòng tránh kĩ càng. Hệ quả này, cô phải chịu trách nhiệm chính cũng đúng. Trách ai đây, trách cô vô trách nhiệm với chính bản thân mình, hay trách cô đã đặt niềm tin lầm người?!