Thà để "bụng to" còn hơn cưới gấp!

Sơn Hà,
Chia sẻ

Vuốt ve cái bụng bầu 6 tuần, mặc người yêu và bố mẹ kêu la, dọa dẫm, cô vẫn kiên quyết đợi qua Tết rồi tính tiếp.

Tự do muôn năm!

Mai (Gia Lâm, Hà Nội) bần thần nhìn que thử hiện 2 vạch hồng rõ ràng. Tự nhiên cô thấy sợ hãi. Sợ Thắng không muốn cưới cô ư? Không! Cái cô sợ chính là cái đám cưới kia mới đúng!

Mai và Thắng yêu nhau từ hồi sinh viên. Tình cảm của hai người luôn thân thiết, gắn bó đến tận giờ. Một đám cưới là điều nằm trong dự định của anh với cô từ lâu.

Năm nay Mai 27 tuổi, cô và Thắng đều có công việc với thu nhập cao, sống độc lập và có những sở thích cá nhân riêng. Họ hàng hai bên giục lên giục xuống, nhưng hai người vẫn dửng dưng, bởi lẽ cô chưa muốn lấy chồng.

“Cứ yêu nhau như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Thêm vài năm nữa cưới cũng đã muộn đâu? Cuộc sống độc thân vui vẻ thoải mái thế này, sao phải vội vã trói mình làm gì cho khổ” – Mai nghĩ thầm.

Yêu nhau thế này, thích thì hẹn hò, không thích thì đi đi bar bù khú bạn bè, đi café tám chuyện đổi gió. Lấy nhau về, 2 người một nhà, đi đâu làm gì chả lẽ lại mặc kệ người kia. Nghĩ đến cảnh suốt ngày dính lấy nhau, “khi em đi hỏi khi về em chào” là Mai thấy khó chịu rồi.

Rồi cơm nước, sinh hoạt cũng là vấn đề đau đầu. Mai sống 1 mình đã quen, đến bữa thì đi ăn hàng, gọi cơm hộp, gọi pizza hoặc mua hàng đống đồ ăn vặt về phòng nhấm nháp, chẳng ai phàn nàn được cô.

Nhưng có chồng rồi, như nhà cô ấy, việc nhà, nội trợ một tay mẹ cô lo, làm gì có chuyện đi ăn hàng. Vấn đề là nhiều lần cô ướm hỏi thử, Thắng cũng luôn bày tỏ ý thích một người vợ đảm đang, nấu ăn ngon. Thế thì cô chết chắc!

Thi thoảng anh đến qua đêm ở chỗ cô, cô cố gắng dậy nấu cho anh bữa sáng thì còn được, chứ đều đều ngày 3 bữa, lại dọn dẹp, giặt giũ nữa thì cô lấy đâu thời gian đi chơi. Thêm trách nhiệm với gia đình nhà chồng, cô làm sao chịu nổi đây?

Mai cứ lần lữa chưa muốn báo tin cho Thắng. Thậm chí, nhiều lúc trong suy nghĩ cô đã có ý định đi phá thai. Nhưng may sao bản năng làm mẹ đã kịp ngăn cô lại.

Thấy Mai liên tục có những triệu chứng lạ, Thắng gặng hỏi, cô mới thú nhận đã có bầu 5 tuần. Thắng mừng phát điên: “Lần này thì em không còn lí do mà trì hoãn cưới nữa rồi nhé!”.

Nhưng Mai giội cho anh một gáo nước lạnh: “Đừng nói gì với các cụ vội, để em suy nghĩ đã!”.

“Suy nghĩ? Em còn suy nghĩ cái gì? Em mà làm gì dại dột anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”, Thắng lên giọng.

“Em biết rồi. Nhưng cho em vài tháng lấy tinh thần đã...” – Mai nhăn nhó.

“Vợ ơi, để lâu bụng to ra, mặc áo cưới xấu lắm!” – Thắng nịnh nọt.

Đáp lại, Mai vẫn kiên quyết: “Bụng to cũng được. Còn hơn cưới luôn!”. Thắng đành bó tay.

Thà để "bụng to" còn hơn cưới gấp! 1
Cứ nghĩ đến trách nhiệm nặng nề của nàng dâu mới trong cái Tết cận kề, Thúy đã hoa mắt, chóng mặt (Ảnh minh họa).

"Bụng to thì to, qua Tết mới cưới
"

Thúy (Sơn Trà, Đà Nẵng) cũng là một cô nàng sợ cưới. Vuốt ve cái bụng bầu 6 tuần, mặc người yêu và bố mẹ kêu la, dọa dẫm, cô vẫn kiên quyết đợi qua Tết rồi tính tiếp.

“Còn 1 tháng nữa là đến Tết rồi, cố đợi qua Tết thì chết ai? Bụng có to hơn, mặc áo cưới xấu hơn nhưng còn hơn là lấy chồng trước Tết” – Thúy tuyên bố.

Chị dâu cô là một tấm gương to uỳnh trước mắt đó thôi. Chị Liên vào làm dâu nhà cô, công to việc nhỏ trong nhà một tay chị lo. Cô cũng là con gái lớn trong nhà, nhưng chả mó tay vào việc gì. Ngày đi làm, tối về Thúy lại lấy cớ nọ cớ kia để trốn việc. Chị dâu ngoài công việc trên cơ quan, ngày ngày phải cơm nước cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc bố mẹ chồng và chồng, rồi đủ thứ việc không tên khác.

Ấy thế nhưng cô cũng chẳng áy náy tí xíu nào, “chị ấy là dâu mà”, mỗi lần cô nói vậy, mẹ lại cốc đầu cô mắng: “Đợi cô đi làm dâu cô mới biết lễ độ!”.

Bình thường đã đủ hết hơi, vào những dịp giỗ chạp, lễ Tết thì khỏi nói, cứ gọi là quay như chong chóng. Mệt mỏi, vất vả là thế nhưng có ai quan tâm hỏi han câu nào, ai cũng nghiễm nhiên coi đó là việc con dâu phải làm. Chưa nói đến chuyện, chẳng may sơ sót, thể nào cũng bị mang ra mổ xẻ, chê trách: con dâu mà thế này, con dâu mà thế nọ…

Ôi, mới nghĩ đến đấy mà Thúy đã hoa mắt, chóng mặt.

Còn 1 tháng nữa là đến Tết rồi, cô về làm dâu thời điểm này chẳng phải là đi tìm chỗ chết sao? Tết nhất, khối lượng công việc tăng gấp 5 gấp 7 bình thường, rồi khách khứa, họ hàng, lễ nghi, tiệc tùng nọ kia.  Đã thế, cái mác “dâu mới” gắn lên người, trách nhiệm càng nặng nề hơn, bao nhiêu cặp mắt săm soi.

Vừa về nhà chồng đã phải cáng đáng lo toan Tết nhất cho cả gia đình, lại chả biết có ai đứng về phía mình không, Thúy tưởng tượng thế mà đã bủn rủn chân tay. “Thế thì sống sao nổi hả trời?”

Chính vì thế mà dù cho ai có nói gì, khuyên nhủ ra sao, cô cũng nhất quyết giữ vững quan điểm: “Bụng to thì to, qua Tết mới cưới”.



Chỉ năm đầu tiên về làm dâu là còn hớn hở ngu dại, tưởng đâu cao siêu lắm khái niệm "ở riêng" và "Tết độc lập", rồi vỡ mộng ê chề
Thà để "bụng to" còn hơn cưới gấp! 2
Chia sẻ