Quái chiêu của con chồng!
Bất thình lình, nó cầm cái ôtô lên, tự đập mạnh vào mặt mình, thách thức: “Tự trừng phạt thế này dì đã hả dạ chưa? Về mách bố cho mà xem”. Máu rỉ ra nơi khóe miệng của nó...
Công việc bận rộn khiến đầu óc Hùng căng như dây đàn. Vừa đặt chân đến cửa, đã thấy thằng con trai với bộ mặt méo xệch, miệng rơm rớm máu, chạy ra mách lẻo: “Bố bố, hôm nay dì đánh con chảy máu mồm đây này!”. Hùng cuống cuống xoa xoa má thằng bé xót xa: “Đâu đâu, để bố xem nào?!”. Thằng bé được thể khóc rống lên:“Bố, đây này. Con đau lắm, hu.. hu…”.
Mỗi tối ăn cơm xong, thằng bé ríu rít bên bố, hết đòi bố dạy nó học, lại chơi với nó đến tận khuya. Có lần nó đi chơi hàng xóm về, thấy Phương ngả đầu vào vai bố xem ti vi, thằng bé chạy vội đến ngồi vào giữa. Phương là người phụ nữ nhạy cảm, cô hiểu tâm lý thằng bé sợ dì và em bé sẽ cướp đi bố của nó. Mỗi lần như thế, Phương đều chia sẻ với Hùng, bàn cách giải thích cho con, thậm chí tránh những tình huống quá riêng tư cùng chồng để thằng bé thôi ác cảm. Nhưng Hùng thì dường như quá vô tâm, anh chỉ bảo: “Anh vẫn thấy nó bình thường mà. Em cứ cả nghĩ quá làm gì!”. Nghe chồng nói thế, Phương chán nản thở dài.
Đã mấy tháng nay thằng bé không chịu nói, cũng chẳng chịu nghe lời nào của Phương, trừ những khi có mặt bố nó, nên Hùng chẳng hề hay biết, cũng không tin đó là sự thật. Phương bực lắm mà giải thích thế nào thằng bé cũng không chịu nghe lời. Không tìm được sự đồng cảm của Hùng, Phương bất lực đành buông xuôi.
Thằng bé bắt đầu những kế hoạch tày đình hơn.
***
Vẫn biết lấy người đàn ông có con riêng là tự chuốc vào mình bao nhiêu sự vất vả khổ sở, nhưng Phương chưa từng nghĩ có ngày lại lâm vào hoàn cảnh trớ chêu đến thế. Mẹ thằng bé mất vì bệnh hiểm nghèo, nhìn cảnh Hùng gà trống nuôi con, Phương càng thương yêu bố con anh nhiều hơn. Vốn là người phụ nữ dịu dàng, đôn hậu, Phương đã từng tự tin rằng mình có thể đảm đương tốt vai trò làm mẹ, làm vợ. Thế mà…
Phương thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy, ngôi nhà đã vắng lặng và tối om. Chống tay ngồi dậy, Phương thấy bụng mình đau nhói, nhăn mặt, Phương bước lần trong bóng tối tìm công tắc đèn. Khi căn phòng đã sáng trưng, Phương hốt hoảng thấy chỗ cô vừa nằm loang lổ toàn máu đỏ. Phương hét lên rồi ngất lịm.
***
Tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ ở ngay bên cạnh làm Phương mở mắt. Cô đã ngất đi trong tình trạng mất máu nặng sau khi bị ngã. May mà Hùng kịp đưa cô vào viện. Cô đã sinh mổ một đứa bé gái xinh xắn. Hùng vuốt vuốt mấy sợi tóc xòa xuống mặt vợ, ân hận: “Con đã nói cho anh nghe sự thật, anh quá nóng nảy đã làm em tổn thương. Bố con anh thật lòng xin lỗi em!”. Thằng bé đang đứng bên cạnh giường, ngắm nhìn đứa em gái bé bỏng với đôi mắt mở to đầy thích thú. Thấy dì đã tỉnh lại, nó cúi gằm đỏ mặt lí nhí: “Xin lỗi dì, con sai rồi ạ”. Phương khẽ gọi thằng bé lại gần, nắm nắm bàn tay nó trong lòng bàn tay mình xúc động: “Con mãi mãi là con của bố và dì, không ai có thể thay đổi được điều đó đâu con ạ!”. Phương mỉm cười nhìn gia đình nhỏ bé của mình, lần này thì cô tin mình đã có được một hạnh phúc tròn trịa và trọn vẹn, mà không phải ai trong hoàn cảnh này cũng có được. Phương thấy mình may mắn.