Phút bất ngờ

,
Chia sẻ

Chị nén tiếng thở dài, rón rén xách làn, khóa cửa, chạy ù ra chợ mua món ăn mà anh thích. Câu trả lời đấy. Ôi, cứ như đùa.

Chiều hôm ấy, lúc đẩy cửa bước vào nhà, tự nhiên chị lại hết sức nhẹ nhàng. Khác với mọi khi, bữa nay anh về trước chị.

Chẳng hiểu vì mệt mỏi hay có chuyện gì đấy, anh nằm sóng soài ra giường, thiêm thiếp trong giấc ngủ nặng nhọc, tay trái đặt lên ngực, chăn không kịp đắp. Nhìn hai hốc mắt trũng sâu và một bên mép trễ xuống giống nụ cười chế nhạo thường thấy ở anh lúc vui vẻ, chị không đánh thức anh dậy để giúp chị làm bữa cơm tối như mọi khi.

Chị bước tới bên giường, nhẹ nhàng, từ từ nhấc tay anh ra khỏi ngực, đặt xuống chiếu và khẽ đắp chiếc chăn len cho anh. Vừa làm chị vừa ngắm anh - ngắm gương mặt đã sạm vì tuổi tác ngấp nghé 50 của chồng mà bồi hồi...
 
Các con về ông bà nội sau buổi học. Nếu không chị đã chẳng đứng yên một chỗ như thế này.
 

Hình như... đã lâu lắm chị không ngắm anh. Có lẽ nào, anh - một con người tháo vát, hoạt bát trong công việc, khi tiếp xúc với mọi người mà lại lặng lẽ, âm thầm, suy tư lúc ở nhà.

Anh không phải là người đàn ông tài hoa, sắc sảo, không có chức tước công danh nổi bật. Đấy chính là điều mà ở tuổi 30, chị đã từng so sánh anh với những người đàn ông khác thành đạt hơn, có “mẽ” hơn.

Hình như anh biết mặc cảm ấy của chị. Anh vẫn thế, không nhoai cho bằng ai. Anh nén giữ nỗi lòng ấy, không nói ra và cũng không tỏ vẻ bực dọc.

Đến khi đã có con bồng, con dắt như nhiều chị em khác, chị cũng không thoát khỏi thói thường: Khi bề bộn việc nhà thì sinh ra cáu bẳn, lúc mắng con, lúc quát tháo “giận cá chém thớt”, nặng lời với anh.

Có lần, chị đang xoe xóe nổi cơn “tam bành” về một chuyện không phải do anh gây ra, anh đã lẳng lặng ra khỏi nhà đi lang thang, qua bữa ăn mới về....

Quả là đã lâu, lâu lắm rồi, chị mới ngắm anh. Cái cử chỉ mà hồi còn trẻ thường thấy ở đôi nam nữ yêu đương, đối với chị giờ đây đã xa lắc xa lơ, bỗng thức dậy trong tình yêu thương như một tiếng kêu thảng thốt nuối tiếc, xót xa đến nao lòng.

Đã lâu lắm trong tình cảm chị mới có lúc bồi hồi như thế này. Tại sao, tại sao lại như thế nhỉ? Tại những khó khăn hàng ngày, kiếm sống, con cái, bữa ăn, có bao nhiêu thời gian là đổ hết cả vào đấy. Sẽ nguy hiểm nếu vì thế có sự phai nhạt tình yêu giữa hai người...

Chị nén tiếng thở dài, rón rén xách làn, khóa cửa, chạy ù ra chợ mua món ăn mà anh thích. Câu trả lời đấy. Ôi, cứ như đùa.

Còn nhớ hồi mới về với nhau ít lâu, chị đã cười anh. Người ta ước ao, chọn nào những món hầm, món quay, món xào, nào mực, nào yến, nào sen... Còn anh, hai tiếng: “vó bò” cộc lốc. Bữa nào ăn cũng được, không chán. Vó bò chấm tương gừng, kinh giới. Xoàng xĩnh vậy thôi. Toàn gân với da ở chân, ở móng bò luộc, nhưng mà phải thái thật mỏng. Lâu nay anh thường tự mua khi muốn ăn, chứ nào chị có nhớ...
 

Cơm canh đã xong. Chị khẽ khàng đánh thức anh dậy:“Anh ơi...”.

Anh bàng hoàng dụi mắt: - Sao, mấy giờ rồi?

Chị mỉm cười âu yếm nhìn anh, mắt ướt. Lại cũng đã lâu lắm rồi, cái giây phút hiếm hoi chỉ dành riêng cho hai vợ chồng như thế này đã không có nổi. Anh ngơ ngác: “Các con đâu?”.

Chị nói: “Em cho các con về thăm ông bà nội.”

Anh nhìn chị với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hớn hở khi nhìn thấy mâm cơm có món vó bò. Chị dọn giường, sắp quần áo mặc ở nhà cho anh vào buồng tắm. Cả đến thứ việc này, mọi khi anh vẫn tự làm lấy. Chị nhìn theo anh và nghe tiếng nước chảy như có tiếng cười khúc khích.
 
Theo TGPN
Chia sẻ