Tôi và chị sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cả nhà hết mực yêu thương nhau. Chị hơn tôi sáu tuổi, xinh đẹp, dịu dàng và rất chu đáo.
Tốt nghiệp đại học, chị lấy anh bạn cùng trường. Anh rể tôi đẹp trai, giỏi giang, cư xử lịch thiệp và khéo léo. Mọi người ai cũng tấm tắc khen anh chị đẹp đôi. Cưới xong, bố mẹ anh cho hẳn vợ chồng anh chị ngôi nhà ba tầng xinh xắn trong một căn hẻm rộng ngay trung tâm thành phố. Ba năm liền, vợ chồng chị sinh hai đứa bé, một trai, một gái thông minh và kháu khỉnh.
Khi tôi thi đậu đại học, hơn cả bố mẹ tôi, chị là người mừng nhất. Chị hân hoan đón tôi về nhà, sắp xếp cho tôi một căn phòng thoáng mát, xinh xắn. Có được sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương đầy đủ từ chị, tôi không bị cảm giác trống vắng vì nhớ nhà như các tân sinh viên khác. Sống với anh chị, tôi càng nhận ra rằng chị thật sự tốt phúc vì có được một người chồng lý tưởng như anh. Anh không chỉ là người kinh doanh thành đạt mà còn là một người chồng rất chu đáo, hết mực yêu thương vợ con.
Tôi đã trải qua những ngày tháng êm đềm khi sống cùng gia đình chị. Tôi sống hồn nhiên và vô tình đến mức không nhận ra được sự biến chuyển tình cảm từ phía anh rể mình. Đôi lần bắt gặp ánh mắt trìu mến, chan chứa tình cảm nơi anh, tôi vẫn nghĩ rằng đó là sự âu yếm của người anh dành cho em gái. Cho đến một hôm, anh về sớm hơn mọi ngày. Anh rụt rè gõ cửa phòng tôi. Tôi vẫn rất hồn nhiên khi mở cửa rồi lại bất ngờ khựng lại trước vẻ mặt đầy xúc động của anh. Anh nhìn vào mắt tôi, giọng lạc đi.
Anh nói rằng không biết tự bao giờ anh đã yêu tôi và dù rất cố gắng nhưng anh không thể kiềm nén được lòng mình. Vẫn biết đó là tội lỗi, là điều không thể nhưng anh đã quá khổ sở khi phải che giấu tình cảm của mình. Tôi nhìn anh sững sờ và không thể tin ở tai mình. Anh bảo rằng muốn bỏ hết tất cả, muốn cùng tôi đi đến một nơi thật xa để làm lại cuộc đời. Dù biết sẽ làm chị tổn thương, đau khổ và sẽ uất hận anh cả đời nhưng anh không thể nào tiếp tục chôn giấu tình yêu thực sự của mình. Anh căm ghét bản thân khi nhận ra tình yêu dành cho chị đã không còn nữa…
Tôi đã khóc thật nhiều. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì. Vẫn biết ra đi là cách tốt nhất cho tôi trong hoàn cảnh này, nhưng tôi sẽ phải nói thế nào với người chị mà tôi rất đỗi yêu thương? Ba mẹ tôi liệu sẽ giận đến mức nào khi biết tôi không ở cùng chị nữa? Và nếu tôi nói ra sự thật, gia đình chị chắc hẳn sẽ tan vỡ, các cháu của tôi sẽ đau khổ, thất vọng về bố của chúng biết chừng nào. Căn bệnh tim của chị liệu có chống chọi được với cú sốc quá lớn này? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập khiến đầu óc tôi căng thẳng, rối bời, tim tôi như nghẹt thở. Và hình như vẫn còn một điều nữa khiến lòng tôi nhức nhối đó là cảm giác hụt hẫng, sụp đổ về hình ảnh một người đàn ông mà tôi vẫn luôn xem là lý tưởng.
Tôi mang hành lý đến ở nhờ nhà một người bạn, nói dối chị là trường tổ chức đi giao lưu tại Đà Lạt. Sau một tuần sống trong cảm giác tuyệt vọng, bế tắc, tôi quyết định đi nơi khác để giữ bình yên cho gia đình chị. Chị đã vô cùng bất ngờ khi nghe tôi nói sẽ đến sống ở ký túc xá.
Nghĩ rằng tôi còn trẻ, ham chơi và thích tự do nên chị hết lời khuyên giải, động viên. Khi tôi cương quyết đi, chị đã quay mặt giận dỗi. Nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của chị lúc đó tôi chỉ muốn ôm chị thật chặt và khóc cho tan hết những ấm ức dồn nén trong lòng. Nuốt nước mắt vào trong, tôi vội vã ra đi không dám ngoái đầu nhìn lại. Lòng tôi tê tái khi hình dung nét mặt tràn trề thất vọng của chị khi đứa em ngoan đã không còn vâng lời chị.
Tôi ít về thăm chị, lấy cớ chuyện học hành bận rộn. Tôi biết rằng chị buồn và đau lòng vì tôi lắm. Chị muốn được bên cạnh chăm sóc, che chở tôi như một người mẹ hiền. Thỉnh thoảng khi biết anh không có nhà, tôi lại đến thăm chị và các cháu. Chị vẫn chẳng mảy may nghi ngờ điều gì vì chị luôn tuyệt đối tin yêu chồng. Một vài lần tình thế không thể nào tránh mặt được, tôi cố gắng tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn tôi ánh mắt u buồn.
Chị bảo tôi: “Anh ấy dạo này tinh thần sa sút, ít nói và hay thở dài nữa chứ. Chị lo quá! Việc công ty thì vẫn tốt, chắc là dấu hiệu của tuổi già rồi”. Tim tôi lại nhói đau. Nỗi đau cứ thế ngấm ngầm trong tôi mà chẳng biết nói cùng ai.