Nỗi buồn vợ ngáy "te te"

Theo VNN,
Chia sẻ

Nàng đã hay ngáy lại còn ít đánh răng...

Tôi yêu nàng, tôi phải khẳng định như thế trước bởi tôi không muốn mang tiếng là “chán cơm” khi kể về nàng. Trong mắt tôi, nàng là người phụ nữ đẹp nhất từ hình dáng đến tính cách, dù nàng vui hay nàng buồn. Với tôi, nàng chỉ thực sự xấu khi… ngủ.

Ngày còn yêu nhau, chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn, cũng chưa hề được “chung chăn đụng gối” thế nên tôi không hề biết đến tật xấu này của nàng. Ngày cưới, tôi hạnh phúc và có phần “vênh váo” bởi cưới được cô vợ vừa xinh đẹp, khéo léo, lại dịu dàng và đảm đang.

Đêm tân hôn, tôi tràn trề sung sướng, ôm nàng vào lòng và nói muôn vàn lời yêu thương. “Niềm vui ngắn chẳng tày gang”, tôi chưa kịp tận hưởng hết giấc ngủ nồng nàn thì phải giật mình thức giấc bởi âm thanh “vang dội” được phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của vợ mình. Tôi như muốn ngất.

noi-buon-vo-ngay-te-te
Nàng đã hay ngáy lại còn ít đánh răng... (Ảnh minh họa)

Phải nói tôi cũng từng chứng kiến nhiều thằng bạn ngáy to, nhưng chưa thấy ai ngáy “xấu” như nàng. Nàng ngáy te te một lúc rồi chuyển sang rền rền, thi thoảng lại có âm ro ro như tập luyện âm; mũi thì thở khìn khìn, môi rung lên như đánh đàn theo mỗi điệu ngáy. Đáng sợ nhất là tiếng ngáy cứ: ò...ọc; ò...ọc...

Đã biết mình ngáy to (tôi nghĩ ai chả biết tật của mình) thì nàng lại còn ít đánh răng buổi tối, thành ra có bao nhiêu hương vị của một ngày: hành, tỏi, mực nướng, cá, thịt… vào lúc khó ngủ quay sang nhìn vợ, tôi được thụ hưởng bằng hết.

Tôi khó ngủ, nhưng lúc đầu cũng chỉ dám nằm im nhìn nàng. Lâu dần, tôi góp ý. Lần đầu nàng ngượng, những lần sau thì nàng nổi đóa: “Làm sao mà có thể kiềm chế được ngủ ngáy và nói mê chứ? Họa chăng có mà không ngủ nữa”.

Tôi ôm gối sang phòng khác ngủ, nàng hờn dỗi quy tôi “tội” hết yêu nàng, hết thương nàng, quên hết những lời hứa khi xưa sẽ luôn bên nàng cho dù nàng có ra sao.

Ngẫm lại, tôi thấy nàng nói cũng đúng, khi ngủ ai biết được mình sẽ thế nào, chẳng lẽ vì chuyện nàng ngáy khi ngủ mà chúng tôi cứ giận nhau? Nàng của tôi vẫn thế, quá đỗi dịu dàng, vẫn cứ đảm đang và chưa bao giờ hết yêu tôi.

Bởi thế, tôi sẽ học cách sống chung với “lũ”, chấp nhận tật xấu của nàng cũng như nàng đã chấp nhận tật xấu của tôi, đêm đêm tôi bít bông vào tai ngủ cùng nàng. Tôi còn có ý định mỗi tuần rút bớt một xíu bông để tập quen dần với tiếng ngáy te te của nàng. 
Chia sẻ