Có chồng như không
Có lẽ cái duyên số đã khiến tôi gặp anh và chọn anh làm chồng, có lẽ người xưa nói đúng "nên lấy người thương mình chứ đừng lấy người mình thương".
Không biết bao lần tôi đã tự an ủi mình, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, hãy quen nó đi, hãy yêu mình đi... nhưng tôi không làm đựơc, cứ ngồi viết vào cuốn nhật ký những tâm sự buồn, lặng yên mà khóc.
Khi biết anh có biểu hiện lạ, và sự thật bày ra trước mắt, tôi đau lắm, khóc rất nhiều, và cũng nói với anh rất nhiều, nhưng anh nói, đó chỉ là xã giao, mấy nhỏ đó chỉ qua đường thôi, em lo học và làm việc đi, tôi tin và không làm to chuyện, rồi lần thứ 2, tôi cũng nói chuyện với cô gái đó, và chiến tranh xảy ra giữa anh và tôi.
Tôi không muốn làm to chuyện vì đang ở cùng gia đình chồng, và cũng không muốn ảnh hưởng việc học, việc công ty, nên tôi lại bỏ qua, cứ thế, tôi bỏ qua và luôn hy vọng anh sẽ thay đổi, sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, vậy mà, anh luôn sống cho chính mình, không quan tâm cảm xúc của ai cả, và tôi, ngày càng khép kín hơn, thụ động hơn, không tin tưởng và chia sẻ cùng ai được cả, vì không ai hiểu tôi cả.
Ngày qua ngày, nỗi buồn trong tôi lớn dần lên, và tôi không biết mình phải làm sao, làm gì, để có thể xóa đi tất cả những đau buồn đó, tôi cũng chia sẻ với bạn bè, người cùng tuổi thì bảo chia tay đi, sống với người chồng như vậy có ngày điên mất, người lớn thì bảo, để từ từ rồi nó sẽ thay đổi... Tôi đã đợi chờ sự thay đổi của anh mấy năm nay, kết quả vẫn như xưa, chẳng hề thay đổi tí nào, vì quá yêu anh, vì luôn tin rằng sẽ có 1 ngày anh sẽ là người chồng tốt. Tôi cứ luôn hy vọng và hy vọng.