Bức thư tình dang dở

Theo TGPN,
Chia sẻ

Ba ngồi chết lặng nhìn đăm đăm vào bức thư tình của Bôn. Vẻn vẹn chỉ có dăm dòng chữ mà ba đọc mãi không dứt. Bôn viết rằng Ba đừng hoài công chờ đợi. Bôn đã có người con gái khác và đang cố gắng quên Ba.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng lỗi tại Ba nhẹ dạ, cả tin. Ngày Bôn còn là cậu sinh viên mới ra thành phố nhập học, mặt còn búng ra sữa khiến Ba cả nghĩ sẽ dễ dàng đưa cậu bé vào tròng. Ba quen Bôn khi Bôn đang chạy đôn chạy đáo một nơi ăn chốn ở để nhập học. Bôn lần mò vào cái xóm tối thui, sâu hút tận cùng của thành phố để gặp Ba. Ngoài hiên là tấm biển thông báo Ba viết vội tìm người cho thuê nhà. Bôn phấn khởi, hí hửng tìm đến như người chết đuối vớ được cọc. Bôn những tưởng sẽ dễ dàng thuê nhà được ngay. Ai ngờ cái giá quá đắt, Bôn nhăn mặt, hằn sâu vầng trán còn trắng nõn vết lông tơ. Nhìn vẻ mặt ngây thơ, trắng trẻo, đẹp vẻ thư sinh của Bôn, tự dưng trong lòng Ba nao núng.

Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày người chồng phản bội đi theo tiếng gọi ái tình bỏ mặc mẹ con Ba sống thui thủi, Ba mới lại có dịp ngắm nhìn một người con trai lâu như thế. Tự nhiên, trong Ba hằn lên nỗi đăm chiêu khi bắt gặp ánh nhìn xao xuyến của Bôn. Ánh nhìn đó như tấm gương phản chiếu soi lại toàn bộ cuộc đời người phụ nữ, kể từ khi Ba quen một người đàn ông, yêu thương và thuận theo anh ta về làm vợ. Cái cảm giác quyến luyến sau bao nhiêu năm bị vùi sâu nay trỗi dậy mạnh mẽ, thôi thúc Ba phải làm một việc gì đó để níu giữ tình yêu. Buông một câu thông cảm, nén một tiếng thở dài, Ba nhìn đăm đăm vẻ mặt ngây thơ của cậu bé: “Thôi được. Tôi sẽ giảm giá thuê nhà cho cậu”. Không nén nổi sự mừng vui khi bắt gặp thông tin nóng bỏng, cậu ta mừng quýnh: “Cảm ơn chị. Ngàn lần cảm ơn chị. Em sẽ sớm dọn đến đây trong một ngày gần nhất”. Ánh mắt Bôn cháy bỏng, nồng nàn và đắm đuối như ánh mắt người đàn ông ngày nào mong gần gũi.

Ba quen Bôn kể từ cái ngày đầu tiên trong xóm trọ nhỏ dưới chân cầu. Ngày Bôn dọn về căn nhà trọ sát cạnh nhà Ba cũng là ngày Ba quyết định về làm vợ người đàn ông đó. Sự trùng lặp bỗng gợi lại trong lòng Ba biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Âu cũng là duyên nợ. Vô hình chung mọi nỗi nhớ bỗng khoác lên tấm lưng trần của cậu sinh viên lần đầu tiên ra thành phố. Bôn đang lúi húi dọn nhà, cởi phăng chiếc áo phông để lộ tấm lưng trần và vầng ngực nở nang căng phồng sức sống. Bôn mê mải sắp xếp đống áo quần, lục tung cả sách vở để thu dọn những đồ đạc cần thiết trong căn phòng cũ kỹ. Mải mê làm việc, Bôn không nhận ra có một ánh nhìn sau song cửa đang dán chặt vào thân thể Bôn. Những đường nét, vẻ cường tráng, chút mộc mạc chân quê phơi bày trong con người Bôn đã thu hút ánh nhìn của Ba ngay từ buổi đầu gặp mặt. Nét thô sơ, vụng về của Bôn ngày hôm nay lại dày lên trong lòng Ba bao nhiêu nỗi nhớ. Ba ngầm so sánh Bôn với người đàn ông ấy. Ý nghĩ vụt lóe lên khiến Ba chốc chốc lại mỉm cười. Bôn gần giống với người đàn ông đó. Cũng ánh mắt nao nao nhìn như xoáy tận vào tâm can của con người. Cũng tấm lưng trần rám nắng khỏe mạnh và vầng ngực nở nang rắn chắc. Đã bao nhiêu lần Ba úp mặt vào vầng ngực ấy để hít hà hương vị của đàn ông, để mỗi sáng thức dậy bỗng thấy mình hạnh phúc, để mỗi đêm vắng chồng trằn trọc mãi không sao chợp mắt khi nhớ mùi gây gây, nồng nồng rất đàn ông.

Không biết đến bao giờ Ba mới lại có cái cảm giác đó, cảm giác đặc trưng rất đàn bà, được hạnh phúc trong vòng tay của người đàn ông và được nép mình dưới bóng tùng quân để mà ao ước. Tìm lại được cảm giác của ngày xưa khiến trái tim Ba lại thôi thúc loạn nhịp. Ba liếc nhìn qua chấn song cửa bắt gặp ánh nhìn của Bôn đang loay hoay giữa một đám đồ bừa bộn và tung tóe. Bôn nhoẻn cười trìu mến nhìn Ba. Bất giác Ba xoay quả đấm cửa túm búi tóc hất ngược ra đằng sau thành một chiếc búi tó gọn gàng: “Nào. Để chị cùng giúp em một tay”. Cho mãi đến sau này Ba cũng không thể hiểu nổi đã có một động lực phi thường nào túm lấy tay Ba đẩy mạnh cánh cửa ngăn cách giữa một chị chủ nhà với một chàng sinh viên trẻ tuổi đến thuê nhà ở trọ.
 

Ban đầu chỉ là bát canh quả cà mỗi khi Bôn nhỡ bữa. Thời gian đi học chiếm gần hết quỹ thời gian cả ngày của Bôn, đến khi trở về nhà thì trời đã muộn. Bấm lịch thời giờ học tập của Bôn, chị chủ nhà khéo léo nấu thêm ít cơm và chút thức ăn phòng khi Bôn nhỡ bữa. Buổi tối, về nhà đã muộn, Bôn tắm rửa xong chỉ mong làm một gói mì tôm cho xong bữa. Đúng lúc đó, Ba đon đả sang mời Bôn cùng sang ăn cơm: “Hôm nay nhà chị ăn cơm muộn. Tiện thể sẵn cơm canh mời chú cùng sang ăn cho vui”. Một phần vì đói, một phần vì nể Ba nên Bôn nhận lời sang ăn. Bữa cơm trước nay chỉ có hai mẹ con giờ có thêm Bôn càng thêm đầm ấm. Bôn ăn ngon miệng, chỉ một loáng đã hết bữa cơm. Chén trà ấm nóng càng tăng mối thiện cảm giữa Bôn và chị chủ nhà: “Lần sau về muộn, cứ sang nhà chị ăn cho vui, đằng nào cũng tiện bữa, thêm bát thêm đũa”. Kể từ đó, Bôn không phải nằm chờ nhịn đói hay ăn tạm gói mì tôm mà đã có bàn tay khéo léo, đảm đang của chị chủ nhà hàng ngày chăm sóc.

Được chừng vài tháng, một tối nọ Bôn về muộn như mọi khi. Quen lệ, Bôn lại sang nhà Ba đánh chén. Hôm nay cơm ngon có thịt gà và còn có thêm cút rượu. Thằng bé con Ba đến nhà bạn học buổi tối rồi ngủ lại luôn đó. Bôn thỏa sức đánh chén, cạn hết ly này đến ly khác do tay Ba rót ra sánh đầy. Rượu ngon lại có bạn hiền, không bao lâu Bôn say mèm và gục xuống bàn rượu. Một bàn tay lướt nhẹ trên hàng khuy áo sơ mi của Bôn. Khuôn ngực vạm vỡ căng đầy của Bôn hiện ra trắng lấp lóa. Bôn bỗng thấy ngực mình ấm nóng hơi thở đàn bà và có một vệt gì ướt loang loáng như vết nước mắt của Ba. Bôn gục xuống bờ môi căng mọng, ướt át ngấu nghiến trong cơn thèm khát. Mọi việc sau đó chỉ là bản năng...

Tỉnh dậy, Bôn hốt hoảng thấy mình đang trong vòng tay xiết chặt của người đàn bà quen thuộc. Ngộ lại thì mọi việc đã qua. Bôn bình tĩnh trở lại, mặc vội áo quần và lao nhanh về căn nhà trọ. Một tháng sau đó, Bôn không cùng ăn tối với Ba, phần vì e ngại sau những việc đã làm. Nhưng cái đói của những ngày đèn sách khó khăn và thiếu thốn lại lôi Bôn trở lại vòng tay của Ba ấm áp. Ba hạnh phúc sau những lần được gục vào khuôn ngực căng đầy sự sống của Bôn. Rồi Ba thông báo là mình đã có thai. Bôn choáng váng báo tin về cho gia đình mặc dù biết rõ bố mẹ không bao giờ chấp nhận một người đàn bà hơn Bôn tới hàng chục tuổi. Sự việc vỡ lở, không muốn Ba thui chột đi cái mầm sống nhỏ nhoi là của con mình,

Bôn chấp nhận đi đăng ký kết hôn với người hơn mình hàng chục tuổi, đổi lấy tờ hôn thú là giấy chuyển nhượng căn hộ cho thuê chính thức đứng tên Bôn. Ba sung sướng được làm mẹ lần thứ hai. Nhưng chính sự ra đời của đứa trẻ đã cướp đi niềm hạnh phúc được làm vợ của Ba. Bôn bắt đầu trở nên nhàm chán, xa rời tình máu mủ ruột già. Bôn bắt đầu đi đêm về hôm, xao nhãng những bữa cơm ấm nóng với người vợ hơn tuổi. Bôn lê la tới những quán rượu, quán bar, vùi mình vào men say để quên đi hiện tại. Nhưng tại đó, Bôn đã tìm thấy một nửa của đời mình, người con gái đã khiến Bôn phải nhìn về thực tại và lấy lại niềm tin trong cuộc sống.

Người con gái đó là nguyên do chính của bức thư tình dở dang Bôn viết để tạm biệt Ba. Giờ đây, Ba mới thấm thía nỗi đau trong chính ngôi nhà Ba đã từng ươm mầm hạnh phúc. Bởi ngay phía bên kia bức tường là căn nhà trọ nay đã trở thành ngôi nhà khang trang, hạnh phúc của vợ chồng Bôn.

Chia sẻ