Thư Tèo gửi phụ nữ nhân ngày 8.3
Cái tên ấy đối với các chị chả nghĩa lý gì, nhưng xin nhớ, phần lớn đàn ông nước ta không phải Trịnh Công Sơn, không phải Lê Huỳnh Đức. Họ chỉ là Tèo, là Tý mà thôi.
Nhưng dù có Tèo hay Tý đi nữa thì cũng vô cùng lo lắng và ngạc nhiên khi thấy chị em vui mừng và hớn hở khi tới ngày 8.3. Tại sao ư? Tại vì đàn ông đã bị chị em lấy đi, không phải một ngày, mà cả một đời từ lâu lắm rồi. Có thể khẳng định một cách hùng hồn là ngay từ giây phút đầu tiên mới sinh ra cho tới khi sắp sửa vĩnh biệt cuộc sống, đàn ông chúng tôi đều dành từng giây, từng phút, từng hơi thở và từng động tác cho chị em.
Vì chị em mà đàn ông học hành, vì chị em mà đàn ông luyện tập thể thao, vì chị em mà đàn ông cạo râu, xức dầu thơm hay mua quần áo đẹp. Điều ấy đã được lịch sử và nghệ thuật chứng minh từ Sơn Tinh đến Thủy Tinh, từ chiến tranh tới hòa bình, lớp lớp đàn ông đã xông lên chinh phục mọi đỉnh cao, mọi khoảng cách và mọi đồ gia dụng chỉ với mục đích duy nhất là làm cho chị em hài lòng, chị em không biết sao?
Phải tôn trọng phụ nữ, phải chăm sóc phụ nữ, phải nhường nhịn phụ nữ và phải khiếp sợ phụ nữ, những châm ngôn ấy không ngừng vang lên từng phút từng giây, bao vây, vùi lấp và đe dọa đàn ông ở khắp nơi, chắc chị em biết rõ hơn ai hết điều này.
Chị em kính mến!
Bản thân tôi là một anh Tèo nhỏ bé. Tôi nhiều khát vọng nhưng ít tiền bạc. Tôi nhiều cảm xúc nhưng thiếu nhà cửa, tôi có trái tim rộng lớn nhưng có đồng lương bé nhỏ, tôi đã dành cả đời mình cho chị em chứ đâu phải chỉ ngày 8.3.
Khát vọng của tôi rất đơn sơ, như khát vọng của hàng triệu chàng trai trong thành phố này. Tôi muốn được yêu một cô gái không đẹp cũng không xấu, không béo cũng không gầy. Tình yêu sẽ kết thúc bằng một đám cưới ở một nhà hàng không nhỏ cũng không to, khách khứa đến dự không đông cũng không vắng, và số tiền khách đi đám cưới không ít cũng không nhiều, chỉ đủ trang trải kinh phí mà thôi.
Cưới xong, hai vợ chồng sẽ ở nhà thuê. Hàng ngày tôi sẽ chở nàng đi làm trên chiếc xe máy không mới cũng không cũ. Thỉnh thoảng thứ bảy - chủ nhật tôi và nàng đi ăn ở một nhà hàng không đắt cũng không rẻ, với vài món ăn không Tây cũng không Tàu.
Đấy, giấc mơ của tôi là như thế. Một giấc mơ tuy không có gì quá đáng nhưng để thực hiện nó, tôi tin chắc mình phải hiến dâng cả cuộc đời, cả tâm hồn và nghị lực, cả thời gian lẫn sức khỏe.
Cho nên, đối với riêng tôi, cũng như với bao nhiêu chàng trai khác, làm gì có ngày 8.3.
Cả tháng, cả năm, cả thập niên, cả thế kỷ đều là 8.3 hết. Tinh thần 8.3 đã từ lâu xâm chiếm, lan tỏa và đè bẹp chúng tôi bao nhiêu thế hệ rồi.
Mồng tám tháng ba không còn là thời gian nữa. Nó đã trở thành không khí, thành cảm xúc, thành ánh nắng ban mai và hạt mưa rực rỡ. Mồng tám tháng ba không kéo dài 24 tiếng. Nó bao gồm toàn bộ lịch sử nhân loại, kể từ trước công nguyên. Nhiều nhà khoa học đã chứng minh, loài khủng long bị tuyệt chủng cũng vì trong kỷ nguyên của chúng chưa có ngày này.
Mồng tám tháng ba đã len lỏi vào âm nhạc, vào điện ảnh, vào kiến trúc, vào hội họa, thậm chí cả vào xiếc. Tại sao giải Oscar tổ chức vào ngày 7.3? Đơn giản vì nếu tổ chức vào 8.3, nó sẽ bị chìm nghỉm như tàu Titanic.
Chị em thân mến!
Chị em đã lấy của những anh Tèo toàn bộ thời gian, vậy còn lấy thêm một ngày để làm gì?
Chả lẽ với chị em, không giới hạn nào là đủ hay sao? Chị em đã biến tất cả các căn phòng đẹp thành tiệm uốn tóc, biến tất cả hóa chất thành kem dưỡng da, biến tất cả đàn ông thành chủ đề bàn tán, vậy chả lẽ lại biến nốt cái ngày hôm ấy thành ngày phán xử cuối cùng?
Với tư cách một chàng trai ngây thơ, tội nghiệp và chưa hề có sai phạm gì, tôi kêu gọi chị em hãy cho đàn ông một khoảnh khắc nào đó thanh bình. Không có cái ngày 8.3 vĩ đại ấy, đàn ông cũng chịu nhiều đau khổ lắm rồi.
Kính thư!