Thư gửi bà chị dâu của cô em chồng "tai quái"
Trên các diễn đàn dành cho phụ nữ, nơi đâu em cũng thấy những dòng tâm sự của các chị phàn nàn về việc mình xấu số vớ phải một “bà cô” còn ghê gớm hơn giặc bên Ngô.
Chị dâu kính mến!
Chị về nhà mình làm dâu, em biết là mẹ cũng có nhiều điểm chưa ưng ý với chị lắm. Vốn tính hay kêu ca, mẹ cũng đi kể lể với người nọ người kia là con dâu vụng về thế này, thế nọ nhưng kêu là kêu thế thôi chứ em biết trong thâm tâm, mẹ lúc nào cũng coi chị là con cái trong nhà. Mẹ kêu thế để chị biết mà sửa dần dần. Nhưng em có cảm giác là chị co lại với tất cả mọi người trong gia đình. Chị luôn đặt mình ở vị trí tách biệt với mọi người, cố gắng làm thế nào càng ít nói chuyện, càng ít động chạm với mọi người trong nhà càng tốt.
Mọi việc trong nhà: nấu cơm, rửa bát, quét nhà... chị làm hết. Không phải là em lười, em đùn đẩy công việc cho chị mà là chị tự giành làm. Chị nấu cơm, em rửa bát; chị lau nhà thì em giặt quần áo... mẹ đã phân công rõ ràng như thế chứ không phải thiên vị gì cả. Nhưng chị tự ý làm hết mọi việc. Chị làm tất cả nhưng lại không thoải mái, hậm hực, khó chịu khiến chính em cũng cảm thấy bực mình. Nhiều lần em có nói với chị, mọi việc mẹ đã phân rõ ràng như thế thì chị không việc gì phải làm hộ em, phần em thì em phải làm nhưng chị lại nói mát: “Thôi, cô để chị làm. Chị làm nhiều nó cũng quen rồi!”. Rồi chị lại lụi hụi làm, lại về kêu với chồng là mệt mỏi, sắp chết đến nơi vì phải làm nhiều việc, để rồi anh mắng em lười, em đẩy việc cho chị. Thế là chị em lại khó chịu với nhau.
Thời gian đầu, chị mới về làm dâu, đi đâu về đến nhà em cũng vồn vã chào hỏi chị. Nhưng chị chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu lạnh lẽo. Dần dần, chính em cũng thấy ngại nên những lần sau, có đi đâu em cũng chỉ chào cho phải phép. Bạn bè em tới chơi, chào hỏi chị nhưng cũng chỉ nhận được thái độ lạnh nhạt, thờ ơ như vậy. Bảo sao mà chúng không nói em rằng “Mày có bà chị dâu sát thủ vậy?”.
Hai hôm trước, em đi học về sớm vô tình em nghe thấy chị buôn điện thoại với bạn. Chị nói với bạn rằng mình khốn đốn thế nào khi trong nhà có một bà cô “giặc bên Ngô” lười biếng, ham ăn hơn ham làm. Chị “tố khổ” là mọi việc trong nhà, từ lớn tới bé đều đổ vào đầu chị như thể chị là ôsin không công cho cái nhà này và cô em chồng của chị thì chỉ biết hết ăn lại chơi, đi đàn đúm bạn bè chán chê đến khi về đến nhà nhìn thấy chị dâu thì không biết mở mồm chào hỏi cho tử tế. Chị kêu cuộc sống của chị sao mà lại tăm tối như địa ngục kể từ khi lập gia đình và rằng cái nhà này, từ bà mẹ chồng cho tới con em chồng đều thuộc dạng “yêu tinh, yêu quái”.