'Tháng 8 mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?'
Vậy là lại thêm một lần trời đất bắc nhịp nối vào thu. Lại câu hỏi ngày nào của người nhạc sĩ vẫn trở trăn trong từng lời ta hát “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?...”
“Có chắc mùa thu thức ta lòng son muộn
Một ngày về xuôi, chân ghé Thăng Long buồn
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Ngày sang thu anh lót lá em nằm…” (Trần Quang Lộc)
Vậy là lại thêm một lần trời đất bắc nhịp nối vào thu. Lại câu hỏi ngày nào của người nhạc sĩ vẫn trở trăn trong từng lời ta hát “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?...”
Một buổi sớm tinh sương vào ngày đầu tháng Tám, trên những con phố đổ dài sắc nắng mật ong, lòng người chợt ngập ngừng cảm nhận bước chân xa của mùa gần tới, bước chân nhẹ nhàng nhuốm lại màu cho từng chiếc lá đang xoay tròn trong điệu valse của ngọn gió giao mùa…
Lá nằm nghiêng trên mái ngói kỷ niệm
|
Một ngày tháng Tám…
Phút bình yên ... em, đợi chờ và mùa thu
Thoáng chút ngỡ ngàng và bối rối khi ta khẽ khàng đặt dấu chân nhỏ bé lên chiếc cầu mới dựng, chiếc cầu vô hình nhưng không là ảnh ảo đang nối gần hai mùa Hạ và Đông. Có khi nào ai đó băn khoăn tự hỏi phải tới Đông bằng cách nào từ mùa Hạ, nếu không phải đi qua cây cầu của mùa Thu?
Tháng Tám, mang chín rộ của một ngày mùa Hạ đấy, nhưng lại vương vấn chút gì non tơ lắm của một mùa Thu kia. Cái thời khắc giao mùa dìu dịu không đủ để cho mùa Thu chín vàng trên màu của lá, trên hương của loài hoa sữa, trên vị ngọt ngào của gánh cốm xanh – Nhưng càng không đủ để sáng bừng như một ngày mùa Hạ, chỉ dám gom hương sen đượm nồng để ngan ngát một buổi chiều lộng gió hồ Tây…
Bước chân đầu tiên của mùa lá rụng
|
Khi tháng Tám về Hà Nội chuyển thu,
Cây trải lá trên con đường vào phố
Tiếng ve tàn đem im lìm ngõ nhỏ
Đường Nguyễn Du hoa sữa đã cựa mình?
Cơn mưa cuối hè đậu lên mái rêu phong
Xua tan bớt những oi nồng ngày nắng
Lũ bồ câu nép mình nơi hiên vắng
Sát bên nhau thủ thỉ chuyện muôn đời.
Blog Dale
VNN
Ảnh: Flickr