Tâm sự rợn người của người mẹ cùng quẫn đem con đi chôn sống
Nghe lời thú tội của người mẹ, không ai có thể tin được chuyện chị đã tự sinh con, rồi tự tay đem con đi chôn. Sau đó vẫn tỉnh táo ra xem người ta cứu con mình.
Đứa trẻ cao số
Những ngày qua, người dân thuộc rạch Rau Răm - Ngã Cái (thuộc tổ 7, khu vực 8, phường An Bình, quận Ninh Kiều, TP. Cần Thơ) vẫn chưa hết bàng hoàng về câu chuyện bé gái bị chôn sống trong đất và may mắn được người trong xóm phát hiện kịp thời cứu sống.
Theo anh Trương Văn Duyên (45 tuổi) - người phát hiện ra đứa bé và cũng là bác ruột của bé, kể lại: “Khoảng 21 giờ ngày 2/10, tôi đi bộ sang tiệm tạp hóa gần nhà mua đồ. Lúc tôi đi ngang bụi cây rậm rạp trên con đường nhỏ trong xóm - cách nhà khoảng 50m, bất thần có tiếng trẻ con khóc. Tôi hơi sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm tiến lại gần, thì phát hiện 1 bé sơ sinh bị chôn dưới đất, còn nhô gương mặt ra ngoài. Tôi vội vàng truy hô mọi người đến giúp”.
Lúc này, đứa bé toàn thân tím ngắt, máu đầy người, dây rốn còn nguyên và mắt thì nhắm nghiền. Mọi người tức tốc đưa bé đi trạm y tế cấp cứu. Nhờ cứu kịp thời nên đứa bé đã khỏe trở lại, bú tốt và được vợ chồng ông Trương Văn Bảnh (59 tuổi) và bà Đỗ Thị Công (54 tuổi) - nhà sát đó, nhận chăm sóc và đặt cho cái tên rất đẹp Trúc Mai.
Người mẹ nhẫn tâm ngay sau đó được xác định là chị Lê Thị Cẩm Trúc (SN 1974) - vợ của anh Trương Văn Nhân (SN 1970) - ngụ số nhà 258/7, khu vực 8.
Chôn bỏ con vì cùng quẫn?
Sau sự việc, nhà chị Lê Thị Cẩm Trúc có rất đông người là bà con đến thăm hỏi. Chị Nguyễn Thị Bé Bảy - chị dâu thứ 5 của anh Nhân, đưa PV vào gặp chị Trúc. Người phụ nữ tội lỗi nằm quay mặt vào trong vách, khóc sụt sùi. Chị Bé Bảy, cho biết hồi 4 giờ sáng này, chị Trúc mới kể thiệt với chồng, rằng đứa bé bị chôn sống là con của anh chị và thủ phạm là… chị. Nghe xong, anh Nhân điếng người, không biết giải quyết thế nào nên đã gọi điện thoại cho cha mẹ, anh chị 2 bên.
Được mọi người trấn an, chị Trúc kể đầu đuôi sự việc. Không ai có thể tin chuyện chị Trúc tự sinh con, rồi đem đi chôn, sau đó vẫn tỉnh táo ra xem người ta cứu con mình, như không có chuyện gì xảy ra. Chị kể: “Vợ chồng chị nghèo, nhà không ruộng vườn, nhưng anh chị có đến 3 đứa con (2 gái, 1 trai). Hàng ngày anh Nhân đi làm phụ hồ, còn chị đi đặt dớn, mò cua bắt ốc, ai thuê gì làm nấy… Vì cuộc sống túng bấn thiếu trước hụt sau nên 2 vợ chồng hay phải vay nợ để lo cho các con ăn học. Vì mượn tiền nóng bên ngoài nên lãi mẹ đẻ lãi con, cộng lại số tiền nợ đã lên đến gần 200 triệu đồng!”. Chính vì vậy, vợ chồng làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tối vẫn không có đủ tiền trả nợ. Gạo nấu cơm phải mua từng nồi. Rồi 3 đứa con cùng đi học, cuộc sống trở nên túng quẫn bế tắc… Đầu năm học mới, đứa con lớn 15 tuổi phải nghỉ học đi phụ bán quán cà phê. Nhưng với lãi suất vay nóng 50-60%/ tháng, thì cả chục người làm cũng không gánh xuể!
Cái thai ấy xuất hiện đúng vào lúc túng quẫn! Nhưng chị chỉ biết khi nó đã được 5 tháng, và điều lạ là những tháng trước chị vẫn có kinh nguyệt bình thường. Đi phá thai thì không có tiền, tự bỏ thì không biết cách, nên chị nghĩ liều là phải giấu hết mọi người thân và giấu cả chồng với ý nghĩ đến khi sanh con ra, sẽ đem đi bỏ để không ai biết. Điều lạ là có bầu đến tháng thứ 9 nhưng bụng chị cũng hơi nhô ra tí, cộng thêm ăn mặc lùm xùm nên ai cũng nghĩ chị mập ra chứ không nghĩ chị đang mang bầu.
Trước ngày xảy ra sự việc 1 tuần, chồng chị và mẹ ruột cũng sinh nghi có hỏi, nhưng chị nhất quyết không chịu nhận mình có bầu mà nói là mập lên. Hàng ngày, chị vẫn đi làm mướn quần quật, việc nặng nhẹ gì ai thuê chị cũng làm, nên nghi vấn chị có bầu cũng tan đi...
Lời kể rợn người của người mẹ
Tối 2/10, như thường lệ, chồng đi làm thợ hồ, nhậu say, về đến nhà là lăn ra ngủ, 3 đứa con cũng đã ngủ say. Hơn 20 giờ, chị đau bụng, nghi mình sắp sinh nên chị ra phía sau nhà bếp ngồi. Đau bụng khoảng 15 phút thì chị mắc rặn. Rặn 2 hơi thì đứa bé lọt thỏm xuống nền gạch khóc thét. Sợ mọi người nghe thấy, chị 1 tay đỡ con, 1 tay bò đến giàn bếp lấy cây kéo làm cá, cắt… dây rốn cho đứa bé. Sau đó chị để con dưới đất, mặc đồ vào, tính cách che giấu đứa trẻ.
Bước tới bếp, chị thấy cái túi ni lon màu đen và cái bao đựng gạo. Chị vội bỏ đứa con vào rồi đi lấy con dao. Chị lê về phía tay trái, nơi hàng rào có mấy bụi mai nhỏ. Chị ráng đào 1 cái hố cạn, bỏ đứa con vào, lấy đất phủ lại. Lấp đất đến cổ đứa bé, chợt nhìn xuống thấy khuôn mặt con đang khóc thét, chị sững người! Chị ngồi tần ngần một lúc nhìn con, thì đứa bé lại khóc thét lên, và chị hoảng quá bỏ chạy vào nhà, ngồi nép sát vào vách tường. Khoảng 10 phút sau, chị nghe tiếng anh Duyên, rồi tiếng bà Nguyễn Thị Tư (mẹ chồng chị) và nhiều người trong xóm xôn xao đến cứu đứa bé thì chị mới như choàng tỉnh.
Chị Trúc vội đi lấy giẻ lau sạch vết máu trên nền gạch chỗ ngồi sinh, rồi vờ không biết gì, còn… “tò mò” chạy ra xem mặt đứa bé. “Khi chị Công lau mình, quấn khăn cho con, tôi thấy rõ mặt nó. Biết nó còn sống, tôi vừa mừng vừa lo. Nhưng lúc đó tôi chỉ mong không ai biết nó là… con tôi, nên tôi cố làm ngơ”, chị Trúc mếu máo nói.
Sáng hôm sau, để đánh lạc hướng mọi người, chị Trúc vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn đi thăm dớn, nấu cơm cho con ăn trước khi đi học. Xong việc, chị thản nhiên ra sân, ngồi gần chỗ mà hồi tối chị tự tay chôn con, ngồi chẻ hết 1 đống củi to. Đến trưa, chị vào nhà nấu cơm và nghe ngóng hàng xóm bàn tán thế nào. Khi nghe mẹ chồng nói có người nghi đứa bé là con mình, chị giật thót tim, tay run, nhưng cố bình tĩnh, chị ra chửi hàng xóm một trận vì dám “vu oan” cho mình. Đến chiều, thấy không ai còn nhắc đến tên chị, mà mọi người chỉ tập trung chăm sóc đứa bé, nên chị cũng yên tâm lên giường nằm.
Vừa đặt lưng chưa đầy 10 phút, có tiếng chị cán bộ phụ nữ ấp gọi, chị bước ra thì thấy chị này đi cùng với mấy anh công an. “Các anh nói mời tôi về công an phường có việc, rồi chị phụ nữ chở tôi đi. Ban đầu tưởng mọi người không biết gì nên tôi cứ nói lòng vòng không nhận. Đến khi anh công an bảo đưa tôi ra bệnh viện khám thì tôi hết đường chối nên đã nhận tội. Sau khi nghe các anh công an, các chị phụ nữ phân tích, tôi mới biết mình đã quá sai rồi. Tôi đã khóc thật nhiều vì hối hận. Họ cho tôi về nhà lúc đã rạng sáng 4/10. Lúc này tôi run lắm vì mọi người đã biết chuyện, và trằn trọc mãi không ngủ được, nên đến 4 giờ sáng, tôi gọi chồng dậy thú tội”.
Bà Nguyễn Thị Cúc - mẹ của chị Trúc, nói: “Lỗi cũng tại tôi quá nghèo, không giúp gì được cho con. Vì nghèo quá nó sinh quẫn, làm chuyện tội lỗi. “Hùm dữ còn không ăn thịt con”, vì nó giấu, tôi không biết nên mới xảy ra cớ sự, chứ nếu hay, thì dù nghèo khổ thế nào tôi cũng ráng nuôi con nuôi cháu. Đành lòng nào đem chôn sống nó?”
Bà Cúc cho biết, từ lúc chuyện vỡ lở, chị Trúc khóc rất hối hận, và có ý định xin lại con để nuôi nhưng không dám nói với ai.
Trung tá Phan Thanh Hồng - Trưởng Công an phường An Bình, cho biết: “Chúng tôi đã phối hợp với Công an Điều tra quận Ninh Kiều, xác định rõ mẹ của cháu bé bị bỏ rơi là chị Lê Thị Cẩm Trúc, sinh năm 1974 và cha bé là Trương Văn Nhân, sinh năm 1970. Hiện phía công an đang làm rõ một số tình tiết có liên quan để hoàn tất hồ sơ”. Ông Hồng cũng cho biết, rất may cháu bé được bà con cứu sống nên chị Trúc không bị rơi vào tội “mẹ giết con”. Anh Nhân cũng bày tỏ xin nhận con lại nuôi và cho rằng, nếu không nuôi nổi, sẽ cho anh ruột là vợ chồng chị Nguyễn Thị Bé Bảy nuôi. |