"Cám ơn anh vì là một người chồng tử tế"
Từ bệnh viện trở về, tôi đã thú nhận và kể lại tất cả những gì đã xảy ra với tôi trong mấy tháng qua. Vợ tôi nhìn tôi rưng rưng nước mắt. Lạ thay tôi thấy trong ánh mắt vợ không có một chút nào trách cứ chồng.
Chào anh bạn với tâm sự “Oan tình của người đàn ông bất chợt bị gái làng chơi gọi nhầm số”!
Đọc xong tâm sự của anh, thành thật tôi cũng là đàn ông mà chẳng thể thông cảm cho anh được. Tôi nghĩ, ông anh đây vẫn còn đang giấu điều gì với vợ. Và trong việc này, chắc chắn có ít nhiều khuất tất. Bởi chẳng vô duyên vô cớ mà anh bạn bỗng dưng bị gái làng chơi kia gọi “chào hàng” đâu. Nói chung là đàn ông với nhau nhưng tôi chẳng tin nổi vì phải có lửa mới có khói chứ.
Đúng như một số bạn đọc comment dưới bài, tôi hoàn toàn ủng hộ vợ anh bạn. Tôi nghĩ, cách tốt nhất lúc này là vợ chồng anh bạn nên tạm xa nhau một thời gian để cho vợ anh được bình tĩnh hơn. Hơn nữa, sau đấy, nếu cả hai vẫn cảm thấy không duy trì được cuộc hôn nhân này thì đành đường ai nấy đi vậy.
Dù rất ngại phải một lần nữa đào bới câu chuyện đã xảy ra cách đây 3 năm của mình, nhưng thú thực, đọc bài của anh bạn đây, tôi ít nhiều nghĩ tới biến cố "chết người" ấy. Đến nay, dù 3 năm đã trôi qua, nhưng tôi luôn coi biến cố này là một bài học nhớ đời với tôi. Tôi cũng rất biết ơn và nể phục vợ vì đã không trách cứ cho lỗi lầm một lần chơi gái này của mình.
Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ nhưng lên Hà Nội làm việc. Tuy hai đứa ở 2 thôn gần nhau và trước đó có học chung một trường chỉ khác lớp, song chúng tôi không hề biết nhau. Cho tới khi 2 đứa đi làm trên Hà Nội, qua bạn bè thì chúng tôi mới gặp và yêu.
Yêu nhau hơn 1 năm, chúng tôi làm đám cưới. Do cả hai có công việc tuy không ổn định song cũng có lương khá nên cuộc sống thuê nhà ngoài Hà Nội này cũng tạm ổn.
Cho đến khi con trai nhỏ chào đời, vợ chồng tôi cùng quyết tâm kinh doanh nhỏ. Cả hai đứa đều nghỉ làm và bắt đầu kinh doanh thực phẩm sạch ở quê. Cũng may thời gian đầu kinh doanh, cửa hàng cũng khá đông khách. Do đó, chúng tôi cũng bận rộn.
Xin kể thêm một chút về vợ chồng tôi. Tôi tự nhận mình là người đàn ông cao to, đẹp trai và phong độ. Tính tôi cũng hiền và biết điều nên vợ cũng không thấy vợ phàn nàn gì. Tôi chỉ biết đến vợ con, gia đình và luôn chí thú làm ăn lo cho tương lai. Còn vợ tôi cũng cao ráo ưa nhìn và khá duyên dáng. Tuy có 1 con song vợ tôi lúc nào cũng mặn mà và cuốn hút.
Vì vợ chồng cùng nhau buôn bán lại thường xuyên mặt đối mặt tại nhà (cũng là cửa hàng) nên tôi cũng không bao giờ nghĩ được có ngày tôi lại đổ đốn đến thế. Bản thân vợ tôi cũng không bao giờ nghĩ tôi lăng nhăng hay chơi gái.
Thế mà có một lần, vì đi nhậu với cậu bạn thân về khuya, xe của tôi lại bị thủng săm nên phải dắt bộ. Suốt dọc con phố đầy rẫy nhà nghỉ, có rất nhiều các em gái bán hoa cứ vẫy vẫy, chạy theo và thậm chí lôi kéo xe của tôi. Tôi chẳng hiểu tại sao lúc ấy mình lại thay đổi ý định về nhà với vợ con. Có lẽ do hơi men cũng chếnh choáng nên tôi đã theo chân một gái đứng đường tạt vào một nhà nghỉ gần đó.
Nhiều đêm, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi xót xa và thắt lòng khi thấy em lặng lẽ rơi nước mắt.
Vì hôm đó quá say xỉn nên tôi không dùng biện pháp nào để bảo vệ. Sáng hôm sau nghĩ lại sợ quá nên tôi phải âm thầm đến bệnh viện mua thuốc phơi nhiễm (dạng thuốc như thuốc phòng bệnh) về uống và làm các xét nghiệm. Trong thời gian 3 tháng đợi kết quả chính xác, biết thân biết phận, sợ lây nhiễm bệnh cho vợ con nên tôi cũng không dám đụng vào người vợ.
Vì đời sống tình dục của vợ chồng tôi trước đấy rất hòa hợp nên thấy chồng bỏ bê vợ đột ngột, vợ tôi đâm tủi thân và sinh nghi. Nhiều lần cô ấy nghi tôi cặp bồ. Có lần cô ấy còn chửi rủa tôi thậm tệ. Thế nhưng tôi không dám hé răng nói với vợ nửa lời. Không viện được cớ gì, tôi chỉ bảo tôi mệt nên không muốn yêu.
Rồi vợ tôi vẫn không tin, bắt tôi phải đi khám. Tôi phải nhờ một đứa bạn là bác sĩ trong bệnh viện ghi cho tôi đơn thuốc bị nhiễm nấm cậu bé. Chỉ khi ấy, vợ tôi mới nguôi ngoai.
Nhiều lần dù rất muốn chiều vợ, song tôi buộc phải lên dây cót tinh thần cho mình thêm cứng rắn. Có những đêm, tôi phải bỏ ra cửa hàng ngủ để cho qua những ham muốn gần gũi vợ, để không phải nhìn thấy những khổ tâm của vợ. Nhưng trong thời gian nghi ngờ mình bị lây bệnh, tôi nhất quyết không quan hệ vợ chồng với vợ dù cho vợ bảo chỉ cần dùng bao cao su bảo vệ là được.
Tôi nghĩ, bản thân tôi đã sai lầm thì tôi phải chịu đựng. Kể cả khi nếu có kết quả xác định tôi rước bệnh vào người thì tôi cũng phải chịu đựng nó. Tôi không có quyền lây bệnh cho vợ vì như vậy tôi sẽ làm khổ vợ và khổ con mình.
Hẳn các bạn cũng biết, thời gian 3 tháng đợi kết quả ấy với tôi dài như một thế kỷ với bao lo lắng, sợ hãi. Vợ tôi nửa tin tôi bị nhiễm nấm nửa không tin câu chuyện tôi dựng ra kia. Nhiều đêm, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi xót xa và thắt lòng khi thấy em lặng lẽ rơi nước mắt.
Rồi cuối cùng cũng đến ngày tôi nhận được giấy xét nghiệm từ bệnh viện. Nhất là khi kết quả xét nghiệm báo tôi không bị sao. Tôi vui mừng như chưa bao giờ được vui như thế.
Từ bệnh viện trở về, tôi đã thú nhận và kể lại tất cả những gì đã xảy ra với tôi trong mấy tháng qua. Vợ tôi nhìn tôi rưng rưng nước mắt. Lạ thay tôi thấy trong ánh mắt vợ không có một chút nào trách cứ chồng. Cô ấy còn nói "Cám ơn anh vì là một người chồng tử tế. Cám ơn anh vì những lúc cam go như vậy vẫn biết bảo vệ vợ con mình".
Sau sự cố này, vợ chồng tôi vẫn quấn quýt bên nhau như trước. Vợ tôi cũng chưa bao giờ trách cứ chồng một câu nào về sai lầm ấy. Tôi luôn biết ơn vợ vì không để bụng chuyện này, không đem chuyện này ra dằn vặt tôi 3 năm qua.
Giờ, cuộc sống của 2 vợ chồng vẫn đều đều mưu sinh hàng ngày như thế. Nhưng tôi không bao giờ quên được bài học đau nhất, sợ nhất và nhớ đời nhất từ phút sai lầm của mình. Tôi sẽ cạch tới già chuyện "bóc bánh trả tiền".
Tôi cũng thật sự mong những anh bạn còn lăng nhăng bên ngoài hay những anh bạn còn thiếu bản lĩnh như tôi cách đây 3 năm nếu đọc được tâm sự này, hãy lấy biến cố của tôi làm bài học cho bản thân mình trước khi quá muộn để cứu vãn.