Quán bún chửi Ngô Sỹ Liên bây giờ: Càng chửi càng đông khách, không chửi nữa thấy buồn!
Số đông thực khách sau khi biết tiếng quán bún chửi đều đến ăn vì tò mò, muốn nghe xem bà chủ quán... chửi thế nào mà báo Tây khen là "nét ẩm thực lạ lùng, độc đáo". Số còn lại, vẫn tới ăn như một thói quen mà thôi, họ nghe chửi cũng nhiều, nhưng không động đến bà chủ thì việc gì phải sợ!
Sau một thời gian gây xôn xao ầm ĩ vì được lên hẳn sóng CNN, quán bún chửi số 41 Ngô Sỹ Liên có vẻ như ngày càng buôn may bán đắt. Ngoài thực khách thì cánh báo chí truyền thông cũng tìm tới quán rất đông, để mục sở thị chân dung bà chủ quán, nghe những câu chửi mà “giang hồ đồn” làm nên cái tiếng của món bún, đồng thời thưởng thức hương vị món ăn xem có đúng là danh bất hư truyền không.
Với nhiều người dân Hà Nội, chuyện đi ăn bún được bonus thêm một tràng liên tu bất tận chửi bới của bà chủ quán chợ Ngô Sỹ Liên đã là điều quen thuộc từ bao năm nay. Họ cũng không thích đâu, nhưng họ quan tâm đến đồ ăn hơn, nên đa phần tặc lưỡi bỏ ngoài tai lời chửi như hát hay của bà chủ. Trước đó, quán cũng đông khách sẵn nhưng là do người nọ rỉ tai người kia rằng ở đây có các loại bún dọc mùng, sườn, lưỡi khá ngon. Giờ thì quán bún này đã có thêm 1 dòng tiểu sử hoành tráng mới: lên hẳn kênh quốc tế CNN, khiến dân tình biết tiếng nhiều hơn, đổ xô tới đây cho thoả mãn sự hiếu kỳ.
Khách tới quán bún chửi ngày nào cũng đông đến nỗi không có chỗ để xe.
Tìm đến quán bún chửi huyền thoại vào lúc xế trưa, mặt trời đã ngả sang Tây, nhưng người xe vẫn ra vào quán nườm nượp. Nào là dân công sở, nào là các cụ già, học sinh sinh viên... Đa số họ tới quán vì tò mò, muốn đích thân chứng kiến xem bà chủ quán chửi mắng thế nào mà báo chí nước ngoài cũng phải ngả mũ hỏi han. Anh Phương (dân văn phòng) làm việc ở cách đó hơi xa, bên Tây Sơn, nhưng vẫn tranh thủ giờ nghỉ cùng đồng nghiệp tới đây: “Tôi đọc báo thấy mọi người bàn luận về quán bún chửi khá nhiều, thấy lạ nên ghé qua ăn thử xem sao”. Tuy nhiên, anh đã phải thất vọng ra về, bởi… bà chủ quán hôm nay hiền quá, chẳng văng câu chửi nào.
Quan sát mấy chục người chen nhau ngồi ăn bún trong không gian chật hẹp, buồn cười ở chỗ, ai cũng vừa gắp vừa nhỏng lên, hi vọng được nghe thấy tiếng chửi quen thuộc như họ được xem trên báo đài, tivi. Ai cũng không dám nói to, chỉ dám xì xào, thì thầm, hỏi nhau dăm ba câu chỉ xoay quanh bà chủ quán. Hình như ai cũng muốn hỏi nhiều lắm, nhưng mà không dám nói ra. Nhìn mặt bà chủ quán “ngầu” như phim kiếm hiệp thế kia, cả buổi chỉ ngồi một chỗ làm bún, chỉ đạo nhân viên, không ai dám lại gần, thanh toán tiền cũng chỉ dám khe khẽ kéo tay nhân viên. Đầy người cố tình ngồi lâu, nán lại mong được nghe tiếng chửi của bà chủ quán nhưng mãi chả thấy gì, lại đứng dậy ra về, nghĩ bụng sẽ quay lại vào hôm khác, tới khi nào nghe được vài câu chửi mới thôi! không có tiếng chửi của bà chủ quán, thành ra lại thiêu thiếu, hơi buồn. Đúng là chẳng có nơi nào ăn uống thế này, lạ thật!
Thực khách tới quán càng ngày càng đông, đủ loại thành phần, từ dân lao động đến cả người lái ô tô sang.
Vào giờ muộn, quá trưa tận 1 - 2 tiếng vẫn nườm nượp khách, ngồi chật kín các bàn.
Quán có khá đông người phục vụ, khoảng 4 – 5 người chưa kể rửa bát, khách ra vào liên tục nhưng họ cũng không khó chịu quát mắng ầm ĩ như trong tưởng tượng. Có vẻ như bà chủ quán Hứa Kim Thảo đã thực hiện đúng như lời hứa đã chia sẻ gần đây, rằng sẽ tiết chế sự nóng giận trong lúc bán hàng, không chửi bới khách nữa, ai góp ý gì bà cũng nhận hết, mong mọi người thông cảm. Bà Thảo bận rộn luôn tay nên chúng tôi không thể trò chuyện được, song cái bận rộn ấy đã cho thấy quán bún chửi của bà từ ngày nổi tiếng hơn thì thực khách tìm tới càng lúc càng đông. Lắm người lắc đầu chỉ trích, chê bai rằng chỉ có kẻ khùng mới đi tìm mua sự xúc phạm, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản sự tò mò của dân tình với những câu chửi của bà chủ quán.
Anh Huy, con trai bà Thảo gật đầu thừa nhận rằng gần đây thực khách tới quán đông hơn trước rất nhiều, nếu đến với cao điểm buổi trưa thì chắc chắn không có chỗ mà ngồi, xếp hàng mua về cũng phải đợi khá lâu. Đó là chuyện vui, vì kinh doanh thuận lợi hơn, song giờ đây cũng vì phản ánh của khách mà mẹ anh phải thay đổi, không còn chửi nhiều như trước. Người ta đọc báo, bàn tán với nhau rằng bún chửi lên báo Tây chẳng có gì đáng tự hào cả, chỉ thấy xấu hổ, dù người nước ngoài nhận xét, phát phụ đề ra toàn thế giới rằng họ thấy đây là thứ dịch vụ ẩm thực độc đáo, lạ lùng. Có lẽ, bà chủ quán cũng đã suy ngẫm lại, bởi chẳng ai muốn bị lên án là người vô văn hóa.
Ngược đời là, giờ bà chủ không chửi nhiều nữa, quán im ắng hẳn, thực khách lại thấy buồn, đầy người ăn xong cố tình nán lại cũng phải thất vọng ra về.
Chị H. ở tận Giải Phóng nhưng rất thường xuyên ra 41 Ngô Sỹ Liên ăn bún, chị thích món bún lưỡi dọc mùng ở đây. Chị thì thầm rằng trước đây bà Thảo chửi kinh lắm, liên tục luôn, nhưng giờ thì đỡ rồi. Ngồi cả buổi cũng chỉ nghe thấy bà nói “mát mẻ” vài câu, đại loại như khách trả tiền thì bảo “người đàn ông này đưa đây tôi giả lại”, “có biết tiền này là tiền gì không?”, “ăn mỗi bún thôi, về nhà mà uống nước”…
Chị H. là khách ruột của quán nhiều năm, hồi đầu nghe bà Thảo chửi suốt, nhưng chị chỉ tới ăn vì ngon thôi.
Khoảnh khắc “ngừng thở” nhất của quán buổi trưa hôm ấy là khi một cô gái trẻ hồn nhiên tiến tới… xin chụp ảnh chung với bà chủ. Nghe cô ấy nói xong nguyện vọng muốn lưu giữ bức ảnh kỉ niệm cùng “thần tượng”, tất cả mọi người đồng loạt dừng ăn, hồi hộp ngẩng lên xem bà chủ phản ứng thế nào. Bà Thảo cũng có vẻ ngỡ ngàng, nhưng sau đó tươi cười rổn rảng, sẵn sàng cho cô gái ấy giơ điện thoại lên… tự sướng. Chắc là dân tình cứ đồn đại quá, bà chủ quán cũng không đến nỗi ghê gớm kinh hoàng, gặp ai cũng chửi, khách hỏi han bà vẫn trả lời đó thôi. Chẳng qua là, bà không còn quát mắng nhân viên, nặng lời liên tục như trước.
Giá cả đồ ăn, nước uống ở đây vẫn không thay đổi, dù khách tới đông hơn trước gấp nhiều lần.
Người dân Hà Nội không lạ gì với mấy món "đặc sản" bún mắng, cháo chửi, ốc lắm mồm. Sau khi quán bún chửi của bà Hán Kim Thảo trở nên nổi tiếng gấp 5, 10 lần trước đây thì mọi người bắt đầu tò mò hơn, tìm hiểu ra mới biết thêm ở thủ đô có mấy địa chỉ ẩm thực thật độc đáo. Ngoài bún chửi 41 Ngô Sỹ Liên, còn có "cháo quát" bà Mỹ ở 15 Lý Quốc Sư cũ, hồi xưa khách rỉ tai nhau bà chủ quán cháo gà hay quát con cái và nhân viên, sau khi chuyển nhượng cho con thì "mở rộng đối tượng" ra... quát khách. Nằm trong danh sách này còn có hàng "ốc lắm mồm" ở mạn Hồ Đắc Di, tìm tới đây ăn ốc kiểu gì cũng được trải nghiệm cảm giác vừa ăn vừa chờ đến lúc bị bà chủ nhắc nhở, thậm chí... đuổi luôn nếu ngồi lâu.