Phương Thanh: Nợ gì cũng trả được, nợ tình thì khó…

,
Chia sẻ

Cuộc đời tôi không nợ tiền bạc nhưng nợ tình cảm. Nợ nặng lắm nên giọng hát cứ nặng, như thể trả không được. Có người lấy vợ rồi, tôi vui. Có người tìm được người yêu mới, tôi vui.

Từng được xem như một “cỗ máy hái ra tiền” của showbiz Việt Nam đầu những năm 2000 để rồi một ngày lại thốt lên: “Tôi không còn gì cho mình”; từng ngự trên đỉnh cao danh tiếng và có lúc phải lùi vào im lặng một thời gian dài; từng úp úp mở mở rất nhiều về đàn ông để rồi một ngày thừa nhận đang nợ ân tình của họ.

Nhắc về Phương Thanh, trước hết cứ biết thế đi đã, nhưng chúng tôi còn muốn nói nhiều hơn về cô Chanh. Thế rồi hẹn. Thế rồi gặp. Câu chuyện cứ thế trào tuôn.
 
Phương Thanh - Tình, tiền đều nặng gánh
Phương Thanh

"Cháy hết mình, đốt hết tiền"

- Khi đang ở trên đỉnh cao, chị hát và chạy show như thể muốn vắt kiệt mình. Có phải chị quá ham việc và… mê tiền không?

- Nói đến tiền, lúc nào tôi cũng mệt mỏi vì nó. Nhiều khi tiền không phải dành cho riêng mình đâu, bởi đối với tôi, nhu cầu về tiền không cao lắm. Thế nhưng, cuộc sống vẫn có nhiều thứ cần đến tiền như làm show, mua quần áo, phấn son, make up… Muốn gương mặt của mình có thể duy trì sự trẻ trung với thời gian thì phải dùng mỹ phẩm xịn. Muốn đứng trên sân khấu đẹp hơn người ta thì đồ phải đẹp hơn, tốn tiền hơn. Còn như cầu bản thân như ăn uống thì đơn giản lắm.

Thật ra, giai đoạn hot nhất tôi đã phải từ chối nhiều show vì chạy không nổi và cũng cần thương bản thân nữa. Tiền vào quá nhiều và tôi từ chối tiền cũng nhiều. Có những lúc, bầu show đem tiền đặt hẳn vào nhà tôi, tôi vẫn không thể nhận vì chạy không được nữa chứ không phải cứ hốt bằng hết cho đầy túi.

Thế nhưng, hát cho người này mà không hát cho người kia, họ buồn mình, giận mình. Có người nói: “Phương Thanh ơi, chỗ này vắng Phương Thanh hai bữa rồi, cứu giùm đi” nên tôi không thể từ chối chứ không phải mê tiền mà vắt mình. Tôi chưa từng lệ thuộc vào đồng tiền, không tất bật chạy theo nó bằng mọi giá.

- Năm năm thống lĩnh thị trường âm nhạc để rồi một ngày chị nói không còn gì cho mình vì những lo toan. Điều đó là thật ư?

- Anh biết rồi đấy, lúc nào tôi cũng phải lo, từ khi hot nhất cho đến khi không còn hot nữa. Nhưng đồng tiền của tôi rất đều, vào rồi lại ra, không bị kiệt, không bị mất. Tôi chưa bao giờ có quá nhiều tiền nhưng cũng chưa bao giờ hết, luôn chủ động được cuộc sống.

Bao tiền kiếm được trong những năm ấy, đến giờ tôi chẳng giữ được. Tiền nhiều nhất là khi tôi ký quảng cáo Coca Cola và làm live show. Tôi vì âm nhạc mà đốt hết mình, nhưng cũng vì âm nhạc mà đốt hết tiền.
 
Phương Thanh - Tình, tiền đều nặng gánh
 
"Em trai hư một phần cũng tại tôi"

- Do phục vụ nghề mà chị đốt hết tiền chứ không phải nặng gánh gia đình?

- Không hẳn vậy. Tôi lo cho người thân với trách nhiệm của một người con, người em, người chị, cũng không quá đa đoan vì ai cũng có công việc.

Khi tôi trưởng thành, các em còn nhỏ, mẹ đã già nên chăm lo cho gia đình là chuyện tôi cần làm. Nếu không nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ lo cho mọi người theo một kiểu khác, đơn giản hơn. Dĩ nhiên, lo được cho mẹ và các em như hôm nay là một điều hạnh phúc rồi, dù những hy sinh chưa phải lớn lao gì.

Dạo trước, gia đình quá khó khăn nên trách nhiệm nặng hơn một chút. Tôi đỡ đần cho mẹ và lo hai em ăn học. Giờ một em cũng đã thành nhà báo.

- Vậy người em còn lại…?

- Nó hư mất rồi.

- Là vì?

- Hư là số phận của nó thôi, mình cũng không thể thay đổi được. Em tôi đang cai nghiện trên Bình Phước. Nếu nó có nhận thức tốt thì đã không vào đó cai nghiện. Giờ sức khỏe em tôi cũng yếu. Nó tự thân vận động được thì chẳng ra nông nỗi thế này. Không biết bao giờ em tôi mới tốt lên được nữa.

- Thanh niên hư có nhiều lý do. Trong đó, xin lỗi chị, có lý do nào mang tên chị gái nổi tiếng, kiếm nhiều tiền nên em trai ỷ lại?

- Cũng có một phần. Cuối cùng, vẫn là bản thân nó phải phấn đấu vì không ai cứu được mình ngoài chính mình. Nếu tôi không cho em tiền để quậy, có thể nó sẽ ra ngoài ăn cướp, cũng vậy thôi. Những người có nhận thức tốt hơn em tôi sẽ bước khỏi vũng bùn và xem đó là quá khứ không đẹp. Một số người bạn của tôi cũng đã làm như thế.

Lên thăm gần đây, tôi không căn dặn gì cả. Giờ nó đã hơn 30 tuổi rồi, không còn là con nít để mình phải căn dặn điều này, điều nọ. 18 tuổi, tôi đã tự lo cho bản thân chứ không trông chờ ai lo hộ. Quan trọng nhất ở con người là sự tự lập. Điều đó giúp ta làm được nhiều thứ. Em tôi từ bé đến giờ sống phụ thuộc vào tình thương của mẹ và kinh tế của chị nhiều quá.

- Sao có vẻ nghịch lý thế? Con cái thiếu tình thương của cha mẹ mới dễ sa ngã chứ?

- Mẹ tôi luôn xem nó như đứa bé nên mới ra nông nỗi. Thực ra, tôi không muốn nói chuyện này nhiều vì mẹ sẽ buồn lắm. Đó là nỗi đau lớn nhất của mẹ. Bà ân hận vì không thể thay đổi được con trai nên bây giờ ngoài 70 tuổi, mẹ vẫn cảm thấy như còn một trách nhiệm chưa lo xong. Thôi, ta không nhắc thêm gì về chuyện này nữa nhé!

"Thích gánh, dù nặng"

- Sau những mất mát, ai cũng phải nhìn lại, không phải để thỏa hiệp với chính mình mà để tìm cách khóa lại những mất mát. Chiếc ổ khóa của chị là…

- Những khoảng lặng. Tôi vẫn có những lúc rất lặng. Ở nhà, tôi không nói nhiều đâu, tắt đèn ngồi lặng trong phòng chứ không động như cuộc sống bên ngoài. Có lẽ do tử vi tôi là thiên di, ra đường phá quá.

Tôi cần những khoảng lặng và người thân hiểu điều đó. Khi tôi tắt đèn tối thui trong phòng, mọi người biết tôi cần cân bằng. Lúc nổi tiếng nhất, tôi không có nhiều thời gian suy nghĩ cho mình nhưng giờ thì khác. Tôi cũng học từ bạn bè thân thiết những suy nghĩ về chặng đường họ trải nghiệm.

- Khi không còn đứng trên đỉnh cao, và như chị nói, không còn giữ những đồng tiền ngày ấy, chị có thấy đôi quang gánh của mình nặng hơn không?

- Trong xã hội, tôi quan niệm phụ nữ gánh vác nhiều hơn đàn ông. Tôi là người phụ nữ của gia đình, đôi gánh đó cũng… dễ sợ lắm. Lâu lâu có người đỡ hộ khi thấy tôi nặng quá, nhưng tôi lại là người thích gánh chứ đi thảnh thơi quá cũng không vui. Tính tôi đã vậy rồi, thích gánh.

- Gánh sẽ nặng hơn khi có con nhỏ, nhất là giọng ca sau 15 năm ít nhiều giảm mãnh lực?

- Tôi thấy bình thường. Tuy nhiên, phải tính đường dài cho con nên tôi biết tích lũy và tiết kiệm hơn. Còn giọng hát, tôi thuận theo ý trời và không cãi tướng số. Mỗi nghệ sĩ khi đứng trên đỉnh vinh quang phải có sự đặc biệt. Điều đó không bao giờ mất đi. Thời thế có thể thay đổi, người ta sẽ rút vào trong nhưng giá trị đặc biệt vẫn thế. Tôi hát chưa mệt mỏi đâu.

Nghệ sĩ không bao giờ đi xuống, họ luôn đi lên theo mặt bằng chung và với bản thân họ. 16, 20 năm sau còn Phương Thanh không? Nếu còn thì đó là đỉnh đẹp nhất của người nghệ sĩ.

- Chị cho phép mình được bao nhiêu năm?

- Tôi không biết. Tôi thuận thiên. Tôi đã mất hai năm rút vào hậu trường và chuẩn bị một cuộc sống khác, tinh thần khác để hát một cách mới mẻ hơn. Trong hai năm ấy, tôi sống bình thường, chỉ có không làm loạn thôi và duy trì hình ảnh bằng việc hát phòng trà, đóng phim.

- Giờ chị kiếm tiền thế nào?

- Vẫn bình bình, cứ vào ra, ra vào, không nhiều nhưng đều.
 
Phương Thanh - Tình, tiền đều nặng gánh

"Nợ tình khó trả"

- Chị vốn thích chia sẻ với người khác. Như thế có lẻ loi không khi số đông nào có chỗ để chia sẻ mà chỉ đề phòng, vùi dập nhau?

- Lúc còn trẻ, tôi nghĩ mình cho người ta, người ta sẽ trả lại mình. Giờ tôi khác rồi, cứ cho đi mà không cần trả lại, sẽ có người khác trả sau lưng. Tôi vẫn sống theo cảm xúc khi thích chia sẻ với người khác. Nói chung, tôi sống không để bụng, chết không mang theo và sẽ kệ, không tính toán hay đề phòng. Mình cứ làm cho mọi người vui đi, sẽ có niềm vui ở đâu đó bù lại cho mình. Nếu tôi không làm thì không ai bù cho tôi cả. Người ta đối xử tệ với mình, người ta sẽ lãnh nghiệp. Tôi không để tâm nữa.

Bài học đầu tiên tôi dạy cho con là tinh thần tự lập. Bên cạnh đó là sự thoái mái về cảm xúc. Con thích, con cứ làm, thích nhảy cứ nhảy, thích đi biểu diễn thời trang cứ đi. Tôi cho con những điều căn bản, còn lớn lên chút nữa, còn phải tự đối diện như chính tôi đối diện với cuộc sống của mình vậy.

Nếu tôi cho con sung sướng ngay từ bây giờ, nó sẽ không phấn đấu. Thế nên tôi để mọi thứ bình thường, bé đi học bình thường, thậm chí còn… khổ một chút. Có thể con đòi cái gì tôi cũng mua, nhưng hơi quá thì không. Tôi và con nói chuyện với nhau như hai người bạn.

- Trong một quãng đời mà danh tiếng, hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, cho và nhận đủ cả, chị còn điều gì ân hận không?

- Áy náy thì đúng hơn ân hận. Đó là tình cảm. Những người yêu cũ và tôi giờ vẫn còn buồn khi không thể đến với nhau. Bây giờ, chúng tôi vẫn giữ liên lạc nhưng người ta không yên ổn trong cuộc sống nên tôi cũng buồn lắm.

Có một người gặp tôi trong giai đoạn không thành công, không lo cho tôi được. Khi đó, mọi người muốn tôi có nơi yên ổn. Giờ đây, khi người ấy có cơ hội lo cho mình thì mình không còn bên cạnh họ nữa. Quá khứ đi qua đẹp như vậy, để lại hiện tại đau đáu nỗi niềm.

Nợ gì cũng trả được, nợ tình thì khó…

Thế nên khi nào người ta ổn định, tôi mới vui được. Chúng tôi quá thương nhau và không suôn sẻ. Người yêu cũ vẫn hay nói: “Bà suýt làm vợ tôi, giờ lại thành bạn tri kỷ nên bà làm ơn lấy vợ cho tôi đi”. Thương lắm.

Nhưng người yêu cũ của tôi cho dù hiền hay dữ, khá hay nghèo đều giống nhau ở sự chân thành, chân thật và tình cảm.

Cuộc đời tôi không nợ tiền bạc nhưng nợ tình cảm. Nợ nặng lắm nên giọng hát cứ nặng, như thể trả không được. Có người lấy vợ rồi, tôi vui. Có người tìm được người yêu mới, tôi vui. Nhưng rồi người yêu mới của họ nói với tôi: “Chị ơi, chị dắt anh đi chùa giùm em đi. Anh không nghe em, chỉ nghe chị thôi”. Giờ họ cũng chia tay rồi…

- Giữa những nỗi niềm như thế, đâu là hạnh phúc cho chị?

- Tôi nghĩ mình hạnh phúc hơn nhiều người, kể cả những lúc cô đơn. Người đó ở xa thì tôi cũng nhận được những tình cảm đẹp để sống qua ngày. Những lúc đau khổ nhất, tôi cũng là người hạnh phúc vì được yêu, còn hơn ngồi kế đi cùng một người mình không yêu, thế mới là bất hạnh. Người tôi yêu tuyệt vời lắm.

Tương lai tôi biết trước nhưng không nên nói vì sẽ… bước không qua. Tôi đang có một tình yêu để sống và hát nhưng tôi không nói ra vì cuộc đời chẳng có gì chắc chắn. Không thành người ta lại cười cho. Ai chẳng ước mơ ngôi nhà hạnh phúc, nhưng người ta mang nghiệp khác nhau nên người này lấy của người kia, chồng qua chất lại. Người nghệ sĩ phải nợ nghiệp thì mới hát hoài được. Trả hết nghiệp, còn gì cho đời chứ?
 
Phương Thanh - Tình, tiền đều nặng gánh
Theo Thế Giới Văn Hóa
Chia sẻ