Phát hiện sự thật đau xé lòng trong lần chăm chồng say
Bỗng nhiên, cô nghe Tuấn chậm rãi nói: “Anh xin lỗi! Anh chết chỉ thương 3 đứa con”. Minh ngạc nhiên, không hiểu có phải chồng say mà nói nhầm không, bởi vợ chồng cô chỉ có 2 cô con gái thôi mà...
Tuấn luôn là người chồng hoàn hảo trong mắt Minh. Anh luôn biết cách khiến vợ hài lòng với những hành động từ nhỏ nhặt nhất, như về nhà là lao ngay vào gian bếp phụ vợ nấu cơm hay lúc nào cũng sẵn sàng tỉ tê vui đùa với hai cô con gái trong khi vợ bận việc này việc kia. Tiền lương anh đưa về cho vợ chẳng thiếu một tháng nào, thi thoảng có thêm chút thu nhập từ những dự án riêng, Tuấn cũng giúi luôn vào tay Minh: “Tháng này anh kiếm thêm được chút ít bên ngoài, em giữ lấy rồi gửi tiết kiệm nhé!”.
Chính vì vậy mà Minh chẳng bao giờ mảy may nghi ngờ Tuấn lấy một chút nào. Bởi một người đàn ông tuyệt vời trên mọi phương diện như thế rồi, thì còn dám đòi hỏi gì nữa. Nên cô bằng lòng với cuộc sống bình yên của mình, mong rằng mọi sóng gió sẽ dừng sau cánh cửa, để vợ chồng con cái có thể thuận hòa chung sống cho đến mãi về sau. Nhưng chuyện đời đúng là khó có thể nói trước được bất cứ điều chi.
Tối hôm nay có cô bạn mới mua được căn nhà chung cư mời vợ chồng Minh sang ăn bữa tân gia. Tuấn vì muốn thể hiện trước mặt bạn bè của vợ, nên rất nhiệt tình chúc tụng và chẳng từ chối bất cứ chén rượu làm quen nào từ các anh trong bàn nhậu. Biết tửu lượng của chồng cũng khá, nên Minh chẳng lo lắng gì nhiều. Nhưng rượu quê ngâm với cây lược vàng uống lâu mới ngấm, lại là lần đầu thử nên đến khi rời bữa tiệc, Tuấn mới bắt đầu có dấu hiệu say.
Bước xuống xe taxi là anh ngồi thụp xuống bên vệ đường nôn thốc nôn tháo. Minh đành một tay bế con, một tay vỗ vô lưng cho chồng, cảm thấy xấu hổ vô cùng với những ánh mắt dò xét xung quanh. Dìu chồng vào được đến nhà, Minh pha nước chanh cho chồng uống giã rượu, nhưng rồi uống được nửa ly thì Tuấn lại cho ra hết bằng sạch. Ban đầu anh còn để vợ dìu vào nhà vệ sinh để nôn, nhưng rồi khi mệt lả đi, anh nằm nguyên trên giường, khó nhọc cúi thẳng xuống nhà rồi ọe ngược ọe xuôi.
Ảnh minh họa
Minh phải vất vả mang tất thảy một chậu, một khăn, một cốc nước chanh, một giẻ lau nhà ngồi phục dịch ngay bên cạnh. Chưa bao giờ cô thấy chồng say đến mức độ như thế. Trước đây nếu có cũng chỉ đến mức về nhà, vào nhà vệ sinh cho ra hết bằng sạch rồi sẽ thẳng một giấc đến sáng hôm sau, chứ không phải là kiệt sức lả đi như hôm nay. Minh hỏi Tuấn: “Anh mệt lắm à?”, nghe Tuấn thều thào: “Anh chết mất thôi! Anh xin lỗi!”.
Minh không trách Tuấn, và khi nghe chồng nói như thế thì lại càng thương chồng hơn. Cô hỏi: “Anh có cần đi bệnh viện không?”, khi thấy chồng cứ liên miệng kêu khát nước mà cốc nước đưa đến tận miệng còn không biết làm thế nào để uống được. Tuấn trả lời trong cơn mê: “Không biết… mệt đến chết mất thôi!”. Minh thầm nghĩ, chắc chồng mình đã say đến mức độ chẳng biết trời trăng gì nữa rồi.
Bỗng nhiên, cô nghe Tuấn chậm rãi nói: “Anh xin lỗi! Anh chết chỉ thương 3 đứa con”. Minh ngạc nhiên, không hiểu có phải chồng say mà nói nhầm không, bởi vợ chồng cô chỉ có 2 cô con gái thôi mà. Minh thử hỏi lại chồng: “Ba đứa tên là gì anh còn nhớ không?”, thì há hốc nghe Tuấn điểm danh: “Mon, Su và Tít.” Đến lúc này thì Minh thật sự choáng váng, cô bỗng linh tính có điều gì đó không bình thường ở đây.
Cô hỏi: “Tít ư? Mẹ Tít tên là gì?”. Tuấn bỗng như trở thành một người hoàn toàn xa lạ trước mắt Minh khi vẻ mặt đau buồn trả lời: “Hồng. Anh xin lỗi cả em nữa. Anh có lỗi với hai mẹ con em!”. Minh nghe tim mình như ngưng lại trong phút chốc, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông trước mắt cô lúc này sự thực là ai, là một gã Sở Khanh chứ nào phải là người chồng hoàn hảo mà cô vẫn yêu thương mỗi ngày nữa đâu!
Minh sực như bừng tình, cô để chồng nằm một mình trên giường, rồi chạy đi tìm điện thoại của Tuấn, lần tìm trong danh bạ xem có ai tên là Hồng không. Thì kết quả tìm kiếm cho một cái tên “Hồng cơ quan” rõ ràng trước mắt cô. Cô tìm tin nhắn, cuộc gọi, nhưng tất cả đều trống không. Cô đoán Tuấn đã cẩn thận xóa hết từ trước rồi. Rồi Minh nhấn nút gọi cho cái tên vừa tìm thấy, mặc dù lúc ấy đã là 2h sáng. Điện thoại tút dài một hồi mới có giọng một người con gái ở đầu dây bên kia nhỏ nhẹ: “A lô, anh à?”.
Minh vội vàng tắt điện thoại đi. Thì ngay lập tức có tin nhắn đến: “Anh chưa ngủ à? Sao lại gọi cho em giờ này?”. Minh cố gắng hết sức bình tĩnh, nhắn lại: “Anh chưa, Mẹ con em chắc đang say giấc rồi nhỉ?”, và cảm thấy rụng rời chân tay khi nhận được tin trả lời: “Vâng, Tít nó đang ngáy o o bên cạnh em đây. Sáng mai gặp anh nhé!”. Minh lặng yên, một tay đặt lên ngực mình, một tay đặt lên miệng cố giấu tiếng nấc dài đang nghẹn lại bên trong.
Cô như muốn gục ngã trước cơn giông bão vừa xô ngã cánh cửa và tràn vào trong căn nhà vốn bình yên của mình. Nhưng cô lúc này, thật sự không biết phải đối diện mọi việc thế nào, phải làm gì tiếp theo, phải sống sao đây, hỡi trời? Băm nhỏ người đàn ông đang ngủ thiếp đi kia ư? Ly hôn ư? Hai cô con gái của cô có tội tình chi, cô cũng có lỗi gì mà cuộc hôn nhân bỗng chốc lại rơi xuống địa ngục thế này. Cô muốn phát điên mất thôi, trời ơi!