Nói em đừng buồn, anh... đi nhậu đây!

,
Chia sẻ

Vì có thể khi say, anh sẽ không còn nhớ bên cạnh mình đang hiện hữu một con người khác. Có thể khi say, anh mới có thể ôm vào lòng một người “không phải là vợ mình trước đây”.

Cũng cái mắt ấy, mũi ấy, miệng ấy từ lúc cha sinh mẹ đẻ mà sao tự dưng bây giờ em lại kêu nó xấu xí, đáng ghét? Em bảo cái mũi chị Thanh cùng phòng vừa sửa rất xinh; đôi mắt chị Hồng, phó giám đốc, vừa lấy bớt mỡ trông rất thanh thoát; cái cằm chị Thu, trưởng phòng tài vụ, vừa được “gọt” bớt nhìn duyên không chịu nổi... Anh nghe cái điệp khúc ấy nhiều đến nỗi phát bực.
 

 
Vậy là anh nói mát: “Em thích như các bà ấy thì cứ làm đi”. Anh chỉ nói đùa, không ngờ em lại gom hết tiền trong sổ tiết kiệm đến nộp cho bác sĩ ở thẩm mỹ viện. Nhìn em trở về với cái mặt sưng húp, thoạt đầu anh còn tưởng em bị té xe, đến chừng nhìn kỹ mới biết nó vừa được mổ xẻ...

Em à, xấu tốt gì thì cũng là của cha mẹ cho, đẹp hay không là do mắt người nhìn. Mười mấy năm qua, anh đã quen nhìn em như thế, đã nhớ nằm lòng từng ánh mắt, nụ cười của em. Anh đã yêu em như nguyên mẫu mẹ cha đã cho em như thế. Trong mắt anh, hoa khôi, hoa hậu cũng còn xếp sau em một bậc. Vậy mà giờ đây, những thứ đó bỗng dưng biến mất. Mặt em bây giờ như bức tượng sáp. Thú thật, anh còn không nghĩ mình có thể hôn lên đôi má ấy, đôi môi ấy...

Anh mang tâm sự này hỏi mấy anh chồng có cùng cảnh ngộ như mình thì đều nhận được những cái lắc đầu, chán nản. Thậm chí, có một anh là bác sĩ tâm lý nhưng không thể nào lý giải được diễn biến tâm lý vô cùng phức tạp của những người phụ nữ khi đã có chút ít vai vế, địa vị trong xã hội.

Anh nói em đừng buồn, anh đi nhậu đây. Vì có thể khi say, anh sẽ không còn nhớ bên cạnh mình đang hiện hữu một con người khác. Vì có thể khi say, anh mới có thể ôm vào lòng một người “không phải là vợ mình trước đây”.
 
Gia Phúc
Người lao động
Chia sẻ