Nhón chân quá cao
Bước ra khỏi toà án, cô ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh. Trời hôm nay đẹp quá, nhưng cõi lòng cô thì vụn vỡ.
Ngày ấy, cô là một nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thông minh, biết bao chàng trai thầm thương trộm nhớ. Trong một lần đi tình nguyện hè, cô đã gặp anh. Anh thật nhiệt tình, dễ mến. Về sau, nghe mọi người trong đoàn bàn tán, cô mới biết, anh là một hotboy nổi tiếng của Đại học Kinh tế. Nghe đâu bố anh điều hành một công ty bất động sản lớn, còn mẹ anh là giáo viên một trường cấp 3 có tiếng.
Gia đình anh có quyền, có tiền, bản thân anh lại rất giỏi giang, nên các cô gái vây quanh anh không đếm xuể.
Mọi người rỉ tai nhau, anh đào hoa lắm! Tuổi trẻ, lại đứng trước một chàng trai ưu tú như vậy, cô không khỏi rung động trong lòng. Nhưng khi nghe kể về anh, cô gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu: "Quanh anh có biết bao người con gái xuất sắc, cô chỉ là một ngọn cỏ dại mà thôi".
Thế nhưng, anh lại theo đuổi cô. Ai cũng ngạc nhiên, cô không khỏi sững sờ. Không thể cưỡng lại sức cuốn hút của anh, cô nhận lời yêu trong sự vui sướng vô bờ. Nhiều lần cô hỏi anh, tại sao lại yêu cô, trong khi bên anh có rất nhiều người con gái tuyệt vời khác? Anh thủ thỉ: "Họ là những đóa hoa xinh đẹp ngát hương nhưng em là cả một đồng cỏ xanh mướt. Bên em, anh thấy bình yên và thanh thản". Cô hạnh phúc lắm, hóa ra cô đặc biệt với anh đến vậy!
Thế rồi tình yêu cũng không chỉ là của riêng hai người nữa, bố mẹ anh biết chuyện. Tất nhiên, họ ra sức ngăn cản. Bởi con trai họ danh giá như thế, còn cô chỉ là một cô gái không có gì nổi bật, gia thế lại bình thường, sao xứng với quý tử nhà họ. Cô buồn, anh cũng không vui.
Anh đã tốt nghiệp đi làm, còn cô sang năm cũng hoàn thành việc học. Hai đứa đã định cô ra trường thì làm đám cưới. Khi bố mẹ anh tìm mọi cách ngăn cản, anh đã bàn với cô có baby trước, mọi sự đã rồi, bố mẹ sẽ chấp nhận thôi! Quả thật, khi biết tin cô có bầu, bố mẹ anh mặc dù tức lắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô định bảo lưu, sinh con xong sẽ đi học tiếp, nhưng mẹ anh muốn cô nghỉ hẳn để tập trung chăm sóc gia đình cho chu đáo.
Anh an ủi cô: "Sau này, anh cũng không muốn cho em đi làm, em ở nhà chăm chồng, chăm con, làm đẹp và hưởng thụ thôi, phần vất vả để anh lo cho". Cô mỉm cười đồng ý. Làm vợ anh, làm mẹ của các con anh, đó là hạnh phúc lớn nhất đời của cô rồi.
Nhưng đời đâu phải là mơ. Suy nghĩ của cô sinh viên năm thứ ba sao đủ sâu sắc để hiểu được chữ "ngờ". Cái thai được ba tháng thì cô không giữ được. Cô đau lắm, anh lại động viên: "Sau này mình sẽ sinh đứa khác". Mất đi đứa con, cô như mất đi một thứ quan trọng vô cùng. Ngoài tình mẫu tử thiêng liêng, thì nhờ đứa con mà cô được bước chân vào gia đình anh, giờ mất đi nó, cô như người bơ vơ không có gì bấu víu.
Những ngày sau đó, cô chỉ việc chăm chồng, chăm bố mẹ chồng, thế nhưng từng ấy cũng đủ "hết hơi" rồi. Mẹ anh thấy con dâu ở nhà, nên không thuê người giúp việc, việc lớn việc nhỏ đều đến tay cô. Thế mà mẹ chồng, ngay cả anh nữa, đều nghĩ cô như thế là sướng lắm, vì được ăn không ngồi rồi, không phải làm gì. Chỉ một chút sơ suất nhỏ thôi cô cũng nhận đủ những cái lườm nguýt, những lời cạnh khóe của mẹ chồng.
Công việc của anh rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn và không ăn cơm nhà. Mang tiếng vợ chồng mà có khi cả ngày anh với cô chả nói được câu chuyện cho ra hồn.
Những lúc ngồi chờ anh về, cô giở những tập ảnh hồi đại học ra xem. Nhớ lại, cô đã luôn mơ ước được làm một phiên dịch viên, được đi khắp mọi nơi, khám phá cuộc sống muôn màu. Vậy mà giờ đây, ngày ngày làm bạn với cô chỉ là bốn bức tường. Cô gái trẻ trong sáng, hay cười, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống ấy nay đâu? Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái đã từng là mình ấy, cô không khỏi tiếc nuối và xót xa.
Khi biết tin anh đang cặp kè với một đồng nghiệp, cô sụp đổ hoàn toàn. Bấy lâu, cô cố gắng sống, làm tốt vai trò của mình là vì anh, vì tình yêu của anh. Nhưng giờ cái cọc bám trụ yếu ớt ấy không còn, cô biết phải sống sao đây? Gạt nước mắt, cô quyết định ly hôn. Điều bất ngờ là anh đồng ý không chút đắn đo. Rốt cuộc thì thảm cỏ xanh tươi mát cũng không thể níu chân anh khỏi sức cuốn hút của những đóa hoa xinh đẹp ngát hương. Hay là, thảm cỏ ấy đã từ chối chính mình, nguyện làm một dây leo lên thân anh, nên mới làm anh coi thường cô vậy?
Bước chân vô định, cô không biết trời tối tự lúc nào. Biển led ở ngã tư đang chiếu một đoạn phim quảng cáo, có cảnh cô gái nhón chân hôn chàng trai của mình. Cô bật khóc nức nở, cô cũng đã từng như cô gái ấy, khao khát vươn tới hạnh phúc. Nhưng giây phút kiễng chân với tới hạnh phúc đó chính là lúc cô đánh mất đi chính bản thân mình…
Gia đình anh có quyền, có tiền, bản thân anh lại rất giỏi giang, nên các cô gái vây quanh anh không đếm xuể.
Mọi người rỉ tai nhau, anh đào hoa lắm! Tuổi trẻ, lại đứng trước một chàng trai ưu tú như vậy, cô không khỏi rung động trong lòng. Nhưng khi nghe kể về anh, cô gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu: "Quanh anh có biết bao người con gái xuất sắc, cô chỉ là một ngọn cỏ dại mà thôi".
Thế nhưng, anh lại theo đuổi cô. Ai cũng ngạc nhiên, cô không khỏi sững sờ. Không thể cưỡng lại sức cuốn hút của anh, cô nhận lời yêu trong sự vui sướng vô bờ. Nhiều lần cô hỏi anh, tại sao lại yêu cô, trong khi bên anh có rất nhiều người con gái tuyệt vời khác? Anh thủ thỉ: "Họ là những đóa hoa xinh đẹp ngát hương nhưng em là cả một đồng cỏ xanh mướt. Bên em, anh thấy bình yên và thanh thản". Cô hạnh phúc lắm, hóa ra cô đặc biệt với anh đến vậy!
Thế rồi tình yêu cũng không chỉ là của riêng hai người nữa, bố mẹ anh biết chuyện. Tất nhiên, họ ra sức ngăn cản. Bởi con trai họ danh giá như thế, còn cô chỉ là một cô gái không có gì nổi bật, gia thế lại bình thường, sao xứng với quý tử nhà họ. Cô buồn, anh cũng không vui.
Anh đã tốt nghiệp đi làm, còn cô sang năm cũng hoàn thành việc học. Hai đứa đã định cô ra trường thì làm đám cưới. Khi bố mẹ anh tìm mọi cách ngăn cản, anh đã bàn với cô có baby trước, mọi sự đã rồi, bố mẹ sẽ chấp nhận thôi! Quả thật, khi biết tin cô có bầu, bố mẹ anh mặc dù tức lắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô định bảo lưu, sinh con xong sẽ đi học tiếp, nhưng mẹ anh muốn cô nghỉ hẳn để tập trung chăm sóc gia đình cho chu đáo.
Anh an ủi cô: "Sau này, anh cũng không muốn cho em đi làm, em ở nhà chăm chồng, chăm con, làm đẹp và hưởng thụ thôi, phần vất vả để anh lo cho". Cô mỉm cười đồng ý. Làm vợ anh, làm mẹ của các con anh, đó là hạnh phúc lớn nhất đời của cô rồi.
Cô gái trẻ trong sáng, hay cười, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống ấy nay đâu? (Ảnh minh họa)
Nhưng đời đâu phải là mơ. Suy nghĩ của cô sinh viên năm thứ ba sao đủ sâu sắc để hiểu được chữ "ngờ". Cái thai được ba tháng thì cô không giữ được. Cô đau lắm, anh lại động viên: "Sau này mình sẽ sinh đứa khác". Mất đi đứa con, cô như mất đi một thứ quan trọng vô cùng. Ngoài tình mẫu tử thiêng liêng, thì nhờ đứa con mà cô được bước chân vào gia đình anh, giờ mất đi nó, cô như người bơ vơ không có gì bấu víu.
Những ngày sau đó, cô chỉ việc chăm chồng, chăm bố mẹ chồng, thế nhưng từng ấy cũng đủ "hết hơi" rồi. Mẹ anh thấy con dâu ở nhà, nên không thuê người giúp việc, việc lớn việc nhỏ đều đến tay cô. Thế mà mẹ chồng, ngay cả anh nữa, đều nghĩ cô như thế là sướng lắm, vì được ăn không ngồi rồi, không phải làm gì. Chỉ một chút sơ suất nhỏ thôi cô cũng nhận đủ những cái lườm nguýt, những lời cạnh khóe của mẹ chồng.
Công việc của anh rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn và không ăn cơm nhà. Mang tiếng vợ chồng mà có khi cả ngày anh với cô chả nói được câu chuyện cho ra hồn.
Những lúc ngồi chờ anh về, cô giở những tập ảnh hồi đại học ra xem. Nhớ lại, cô đã luôn mơ ước được làm một phiên dịch viên, được đi khắp mọi nơi, khám phá cuộc sống muôn màu. Vậy mà giờ đây, ngày ngày làm bạn với cô chỉ là bốn bức tường. Cô gái trẻ trong sáng, hay cười, tràn đầy niềm tin vào cuộc sống ấy nay đâu? Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái đã từng là mình ấy, cô không khỏi tiếc nuối và xót xa.
Khi biết tin anh đang cặp kè với một đồng nghiệp, cô sụp đổ hoàn toàn. Bấy lâu, cô cố gắng sống, làm tốt vai trò của mình là vì anh, vì tình yêu của anh. Nhưng giờ cái cọc bám trụ yếu ớt ấy không còn, cô biết phải sống sao đây? Gạt nước mắt, cô quyết định ly hôn. Điều bất ngờ là anh đồng ý không chút đắn đo. Rốt cuộc thì thảm cỏ xanh tươi mát cũng không thể níu chân anh khỏi sức cuốn hút của những đóa hoa xinh đẹp ngát hương. Hay là, thảm cỏ ấy đã từ chối chính mình, nguyện làm một dây leo lên thân anh, nên mới làm anh coi thường cô vậy?
Bước chân vô định, cô không biết trời tối tự lúc nào. Biển led ở ngã tư đang chiếu một đoạn phim quảng cáo, có cảnh cô gái nhón chân hôn chàng trai của mình. Cô bật khóc nức nở, cô cũng đã từng như cô gái ấy, khao khát vươn tới hạnh phúc. Nhưng giây phút kiễng chân với tới hạnh phúc đó chính là lúc cô đánh mất đi chính bản thân mình…
Chị quyết định rời xa người yêu đã gắn bó suốt 5 năm dài, kết hôn với người có thể lo cho chị công việc ổn định, nhà cửa đề huề