Mới phút trước còn quỳ xuống cầu hôn, phút sau anh đã lập tức chia tay và đòi lại nhẫn cưới khi biết được sự thật về tôi
Phản ứng của anh khiến tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh. Cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được, nước mắt rơi ướt đẫm cả gối và không biết liệu mình còn có thể gặp lại anh nữa hay không.
Tôi và anh quen nhau được 1 năm nay rồi. Cả hai chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội làm việc nên thấy cảm thông cho nhau lắm. Anh hơn tôi 10 tuổi, hiện đang làm bác sĩ cho một bệnh viện có tiếng ở thủ đô. Anh là người chững chạc, đàng hoàng, lại rất biết cách chiều chuộng, yêu thương người yêu. Anh thấy tôi ở một mình, thương tôi vất vả nên cũng hay chạy sang khu trọ của tôi chăm sóc, nấu nướng. Tôi vì thế cũng cảm thấy càng ngày càng yêu anh hơn, vì anh là một chàng trai tâm lý, tình cảm.
Anh không chỉ là người tâm lý, mà cũng biết giữ gìn cho tôi nữa. Yêu nhau 1 năm nhưng chưa lần nào anh đòi hỏi ở tôi. 11h khu trọ của tôi đóng cửa, mỗi lần qua đón tôi đi chơi anh đều đưa tôi về rất đúng giờ, cũng không hề gạ gẫm hay rủ rê gì. Còn những lần anh qua nấu cơm cùng tôi thì cứ đến 11h là anh đi về, không ở lại qua đêm. Quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ đi quá một cái ôm hay hôn.
Sau gần một năm, anh mới ngỏ ý muốn kết hôn với tôi để đỡ phải chạy qua chạy lại. Anh bảo về chung một nhà anh đỡ phải đưa đón em, cũng không phải xa em quá lâu nữa. Tôi nghe vậy thấy mừng âm ỉ vì mình tìm được một người yêu mình đến vậy. Bởi vậy, tôi càng trân trọng người yêu của mình hơn. Nhưng có một bí mật mà tôi vẫn chưa dám nói với anh, vì tôi không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Trước khi yêu anh, tôi có qua lại với một người bạn học cùng đại học. Chúng tôi yêu nhau không lâu, chỉ khoảng vài ba tháng, nhưng trong thời gian đó cậu bạn đó đã có lần gạ gẫm tôi và tôi đồng ý. Chúng tôi đã quan hệ với nhau vài lần, và tôi bây giờ là gái đã mất trinh. Cậu bạn đó về sau tôi phát hiện ra chỉ là muốn vui đùa với tôi chứ không hề có ý định nghiêm túc gì. Sau chuyện đó tôi đã đau khổ mất một thời gian dài. Phải mãi nửa năm sau đó tâm lý tôi mới trở nên ổn định hơn và đó cũng là lúc tôi gặp anh.
Một hôm, anh đưa tôi đến một nhà hàng khá sang trọng, trong nền nhạc du dương, chúng tôi ăn uống và trò chuyện cùng nhau. Tôi chắc mẩm là anh sẽ cầu hôn tôi nên suốt cả buổi tôi cứ phân vân mãi không biết nên nói bí mật này với anh trước hay là nhận nhẫn cầu hôn trước.
Cuối cùng, đúng như tôi dự đoán, cuối buổi anh quỳ xuống chân tôi, hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh không. Chiếc nhẫn trên tay anh lóng lánh khiến tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng. Nhắm mắt cho qua, tôi nhận lời.
Cuối buổi, anh đưa tôi về tận nhà, trên đường đi anh cứ hào hứng nói mãi về chuyện tương lai của hai đứa. Đến cổng khu trọ, như mọi lần anh hôn tạm biệt tôi và toan quay xe trở về. Lúc này, tôi cảm thấy mình không nên giấu kín chuyện kia, bèn gọi anh lại và thú nhận. Tôi biết rằng, chuyện trinh tiết giờ đây cũng không còn quá quan trọng nữa. Nhưng với một người luôn tìm cách giữ gìn cho tôi, tôi nghĩ rằng người ấy có quyền biết sự thật.
Tôi nói mình không phải là gái trinh, tôi cũng kể cho anh nghe chuyện với cậu bạn kia và hỏi anh có còn muốn kết hôn với tôi nữa không.
Lúc này, trong ánh đèn đường nhập nhoạng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Anh im lặng từ đầu đến cuối, cho đến lúc tôi hỏi anh vẫn không trả lời. Phải mất một lúc sau, mặt anh đanh lại, rồi anh nói anh cần thời gian suy nghĩ và trong lúc đó, anh muốn rút lại lời cầu hôn.
Nghe anh nói vậy tôi bỗng cảm thấy trái tim mình tan nát và vỡ vụn. Tôi rút nhẫn ra trả lại anh và chẳng biết phải nói gì. Tôi nhìn anh quay xe đi thẳng, không hề ngoái lại nhìn tôi một lần, tôi không biết liệu mình còn có thể gặp lại anh được nữa hay không.
Nửa đêm hôm ấy, anh nhắn tin chia tay với tôi. Anh nói anh không muốn gặp lại tôi vào thời gian này vì anh thực sự vẫn cảm thấy khá sốc. Đọc xong tin nhắn, cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được, nước mắt rơi ướt đẫm cả gối. Tôi thực sự rất yêu anh và mong muốn được kết hôn với anh. Nhưng tôi không hiểu, chuyện trinh tiết lại quan trọng đến thế hay sao?