Mẹ chồng suốt ngày chỉ nức nở khen dâu cả, cách xử lí “đơn giản như không” của dâu út khiến bà “nín lặng”
Cô làm không tốt cũng bị chê, làm tốt cũng bị chê, vậy tốt nhất chọn cách thứ nhất cho đỡ cực cái thân nhỉ? Nhưng nghĩ đến bố chồng và chồng, Hằng lại gạt phương án so găng với mẹ chồng. Cô đã nghĩ ra một cách khác nhẹ nhàng và hay ho hơn...
Hằng về làm dâu nhà Trường khi anh trai của anh đã thành gia lập thất và ra ở riêng. Nhà chỉ có 2 anh em trai nên nghiễm nhiên vợ chồng Trường sẽ ở cùng bố mẹ chồng.
Hằng tự thấy mình làm vợ, làm dâu không đến nỗi nào. Cô đi làm kiếm ra tiền, tự lập kinh tế, thường xuyên biếu bố mẹ chồng vài trăm để ông bà tiêu vặt, dẫu ông bà đều có lương hưu. Cô dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, tối về lại cơm nước, dọn dẹp. Hằng đồng thời lễ phép với bố mẹ chồng, tôn trọng chồng. Bản thân Trường không có điều gì phàn nàn về vợ. Hằng cũng nghĩ bố mẹ chồng hài lòng về mình, nhưng ngờ đâu chuyện không phải như thế.
Đã là sống chung thì không thể tránh khỏi những lúc không vừa mắt nhau, đôi khi chẳng ai có lỗi, chỉ là mẹ chồng thích ăn mặn còn Hằng có thói quen nấu ăn nhạt vừa phải chẳng hạn. Đến bố mẹ để, anh em ruột còn mâu thuẫn, xích mích nữa là. Hằng cho đó là điều bình thường, nhưng mẹ chồng lại vô cùng để bụng. Bà cũng để ý từng lời ăn tiếng nói, hành động nhỏ nhặt của cô con dâu út.
Để rồi bà liên tục so sánh Hằng với chị dâu cả, khen nức nở dâu cả, đồng thời chê bai dâu út như thể Hằng chả được cái nước gì. Chị dâu thi thoảng về chơi, mua biếu bà món gì thì bà khoe khắp làng trên xóm dưới, trong khi Hằng làm vô số việc cho bà thì bà chẳng đả động mảy may. Không ít lần bà trực tiếp khen chị dâu trước mặt Hằng, và cũng nhiều lần mọi người nói tới tai cô là mẹ chồng cô chê cô chẳng bằng một góc chị dâu cả.
Ảnh minh họa
Hằng biết, thường thì “xa thương gần thường”, nhưng mẹ chồng làm thế cô thấy bà không công bằng, khách quan chút nào. Bà phủ nhận tất cả những điểm tốt nơi cô, khiến cô chán nản, không còn động lực làm tốt mọi việc nữa. Làm không tốt cũng bị chê, làm tốt cũng bị chê, vậy tốt nhất chọn cách thứ nhất cho đỡ cực cái thân nhỉ? Nhưng nghĩ đến bố chồng và chồng, Hằng lại gạt phương án so găng với mẹ chồng đấy. Cô đã nghĩ ra một cách khác nhẹ nhàng và hay ho hơn nhiều.
Buổi tối trên bàn cơm, Hằng làm vẻ mặt buồn khổ, rơm rớm nước mắt như muốn khóc, Trường hỏi gì cô cũng không nói. Cơm nước xong, cả nhà ngồi uống nước xem ti vi, Hằng bỗng bật khóc nức nở khiến cả nhà hốt hoảng không biết cô bị làm sao.
“Mẹ ơi, con biết con không tốt bằng chị dâu, chẳng bằng một phần mười của chị ấy. Con biết con còn rất nhiều thiếu sót, chung sống với vợ chồng con, bố mẹ đã phải bao dung rất nhiều. Con rất muốn sống cùng bố mẹ, nhưng cái tính con nó vậy, chẳng thể sửa trong một sớm một chiều, bố mẹ lại có tuổi rồi, cần được yên vui tuổi già. Con cứ làm mẹ không vui, con thật sự vô cùng áy náy. Thôi thì chúng con xin chuyển ra ngoài ở, để vợ chồng anh chị và cháu về phụng dưỡng bố mẹ thay chúng con. Chúng con bất hiếu, chỉ biết làm bố mẹ buồn lo…”, Hằng thút thít vừa khóc vừa nói.
Cả nhà Trường giật mình, hỏi ra thì mới biết vụ mẹ chồng thường so sánh Hằng với chị dâu cả khiến Hằng tủi thân, đồng thời thấy mình kém cỏi. Theo đó, phương án cô đưa ra cũng là tốt cho mẹ chồng. Con trai nào chẳng là con trai, nếu bà yêu quý dâu cả thì tốt nhất để bà sống chung với con trai cả cho bà được vui. Suy nghĩ ấy khá hợp tình hợp lí, Hằng lại khóc lóc đáng thương như thế, chẳng ai trách móc được cô.
Ảnh minh họa
Trường cũng như giống vợ, vợ chồng anh ra riêng thì đã có vợ chồng anh cả chăm sóc bố mẹ, chứ bố mẹ có phải côi cút một mình đâu mà lo. Riêng bố chồng Hằng thì nhìn vợ đầy ý nhị. Ông thừa biết chuyện vợ mình hay cằn nhằn dâu út, lại đi khen nức nở dâu cả. Và ông cũng thừa biết, tại sao vợ mình lại để con trai cả ra riêng sau có 1 năm ở chung. Căn bản dâu cả không ngoan hiền, đảm đang được như dâu út. Khi còn ở chung, bao phen cơm không lành canh không ngọt với mẹ chồng, cuối cùng chính ông là người làm chủ để con trai cả ra riêng, tránh cho mâu thuẫn ngày càng lớn. Không ngờ vợ ông lại nhanh quên đến thế. Để xem lần này vợ ông xử lí thế nào, bởi việc này là bà tự gây nên.
“Riêng cái gì mà riêng, vợ chồng anh cả chúng mày đang định mua nhà rồi, còn về đây ở làm sao được!”, mẹ chồng Hằng nói sẵng một câu rồi bỏ vào phòng ngủ. Hằng cũng thôi không đề cập tới chuyện đó nữa. Nhưng từ ấy, cứ hễ mẹ chồng bắt bẻ cô, hay bà đem cô so sánh với chị dâu là Hằng lại khóc đòi ra riêng, cho mẹ chồng được sống chung với cô con dâu bà hằng yêu quý. Qua vài bận, mẹ chồng Hằng sợ cô với chồng quyết tâm ở riêng thật, nghĩ tới cảnh ngày xưa dâu cả chưa bao giờ nấu bữa sáng cho cả nhà, cãi bà nhem nhẻm, coi bà chẳng ra gì là bà ớn đến tận cổ. Vẫn là dâu út tốt hơn. Vậy là bà không còn so sánh hai cô con dâu với nhau nữa, thậm chí để giữ chân cô, bà còn hòa ái, gần gũi với dâu út hơn xưa nhiều lần.