"Mắc nợ" tình yêu

Theo PNVN,
Chia sẻ

Chị nhận ra rằng, hình như chị đã yêu anh. Chị lau vội giọt nước mắt, ngủ trọn trong vòng tay của anh, bình yên lạ...

Anh cưới chị không phải vì tình yêu, cũng không qua thời gian dài tìm hiểu. Anh và chị như hai mảnh đời chát đắng va đập nhau, quyết định kết hôn như cái chớp mắt của đời người buông xuôi đi tất cả.

Quán rượu đêm khuya với hai con người vất vưởng bên chén đắng, anh đau khổ vì người yêu bỏ mình bước lên xe hoa của một gia đình quyền quý, chị quay quắt lòng khi phát hiện người yêu phản bội. Thế là họ thành đôi ngay cả khi trái tim mỗi người vẫn hằn nguyên vết cứa, chẳng thiết yêu để thêm đau lần nữa, chỉ cần một sự bấu víu để có thể tiếp tục sống.

Dường như “cây hạnh phúc” khó lớn lên khi không được trồng bằng “hạt giống tình yêu”... Chị có bằng trung cấp, chưa xin được việc, anh làm trong một công ty tư nhân, lương không cao nhưng đủ để lo cho gia đình mà không phải chật vật, lo lắng. Anh sẵn sàng nuôi chị mà không toan tính gì bởi anh nghĩ dù không tình yêu nhưng cũng là vợ, sau này sẽ là mẹ của các con anh. Nhưng rồi khoảng cách về lối sống và thói quen khiến anh chị ngày càng có nhiều mâu thuẫn, bất hòa.

Hai năm sau, đứa con gái chào đời như tia sáng le lói trong ngôi nhà buồn ảm đạm với hy vọng níu giữ được cuộc hôn nhân này. Ai ngờ đứa con tội nghiệp vô tình lại trở thành gánh nặng. Chị không chịu nổi khi chồng chẳng san sẻ việc nhà với chị. Anh đã mệt vì công việc lại đau đầu khi ngày nào cũng nghe tiếng con khóc ré kèm theo tiếng vợ la rầy có phần móc xéo anh.
 
"Mắc nợ" tình yêu

Mấy tháng trước, đi gặp đứa bạn cũ, chị quen một người đàn ông, là ông anh họ của bạn chị, bảo muốn giới thiệu cho chị công việc nhàn mà dễ kiếm tiền. Lòng chị khấp khởi mừng. Thế là từ nay sẽ không còn sống dựa vào anh nữa, không phải ôm hết việc nhà vào mình nữa. Chị nghĩ vậy và đồng ý đi làm. Công việc quả là nhàn thật, chị chỉ phải đứng ghi bản kê khai số lượng hàng hóa cho một xưởng dệt may. Thời gian đi làm, chị khá thân thiết với người đàn ông kia. Hai người cùng đi ăn trưa, thỉnh thoảng giờ giải lao cũng tâm sự về cuộc sống, về gia đình. Người đàn ông rủ chị hùn vốn mở một xưởng may riêng. Bởi lòng tin tưởng gửi gắm vào người đàn ông, bởi cả lòng mong muốn kiếm nhiều tiền, chị gật đầu đồng ý.

Nhưng mới đi làm, vốn liếng chưa được bao nhiêu, chị ngỏ lời mượn anh. Anh vừa muốn chị có công việc ổn định, vừa muốn giải quyết hiểu lầm trong chị, anh gom góp, rồi đi vay mượn bạn bè để chị có vốn đầu tư. Chị nào đâu hiểu được lòng anh là vậy, chị nghĩ anh chịu giúp chị ắt hẳn cũng có những toan tính riêng. Chị quyết tâm kiếm thật nhiều tiền để không “mắc nợ” anh, để anh không có cơ hội thực hiện những toan tính ấy.

Chị đưa hết tiền cho người đàn ông kia để tìm xưởng và lo tuyển nhân viên. Nhưng đến cả một tuần nay chị không liên lạc được với người đàn ông ấy. Chị gọi hỏi đứa bạn thì bạn cũng không biết đi đâu. Chị sững người lo sợ, tự trách mình quá tin người. Số tiền đâu phải ít ỏi. Đến cả lúc ấy chị vẫn lo bẽ mặt với chồng, thầm nghĩ rồi anh sẽ tha hồ mà trách cứ, mắng nhiếc chị. Mấy ngày sau, bạn chị gọi điện đến, chị chắc đã có thông tin về người đàn ông kia. Nhưng không phải tin tốt lành gì, hắn vừa bị bắt đêm qua ngay tại biên giới Việt-Lào vì buôn lậu ma túy. Chị ngồi thừ như người mất hồn, rồi khóc miết cả ngày hôm đó, chẳng buồn ăn uống. Chị tự dằn vặt mình đến khuya, đành kể cho anh nghe tất cả.

Chị cứ nghĩ anh sẽ bật dậy, nên đã chuẩn bị tinh thần nhắm mắt nuốt lời nhiếc móc của anh. Anh xoay người lại, ôm chị vào lòng, vỗ về an ủi. Anh không trách chị mà xem đó như bài học dành cho chị. Đêm nay, chị mới thật sự hiểu được lòng anh sau mấy năm chung sống. Đêm nay, cũng lần đầu chị cảm nhận được yêu thương từ anh. Chị nhận ra rằng, hình như chị đã yêu anh. Chị lau vội giọt nước mắt, ngủ trọn trong vòng tay của anh, bình yên lạ...

Chia sẻ