Khi "con tôi ở nhà ngoan lắm" chỉ là một ảo tưởng

Van Nguyen,
Chia sẻ

Sự thật là không phải đứa trẻ nào cũng giống như cha mẹ nghĩ. Khi bước ra khỏi cánh cửa gia đình, chúng có thể trở thành một con người hoàn toàn khác.

Netflix gần đây đã phát hành loạt phim Adolescence – Biến Cố Tuổi Vị Thành Niên, nhanh chóng thu hút sự chú ý với cách kể chuyện độc đáo cùng nội dung ấn tượng. Ngay khi ra mắt, bộ phim đã tạo nên cơn sốt trên các nền tảng mạng xã hội, thu hút hàng triệu lượt thảo luận và lọt vào danh sách Top 10 chương trình được xem nhiều nhất trên Netflix tại hơn 80 quốc gia. Giới phê bình cũng dành nhiều lời khen ngợi cho bộ phim, đặc biệt là cách nó khai thác sâu sắc tâm lý tuổi vị thành niên và những áp lực xã hội đè nặng lên thế hệ trẻ.

Câu chuyện xoay quanh Jamie Miller, một cậu bé 13 tuổi bị buộc tội giết bạn cùng lớp, không chỉ là một vụ án giật gân, mà còn là tấm gương phản chiếu những góc khuất của tuổi vị thành niên và sự vỡ mộng của các bậc phụ huynh. Bộ phim không chỉ dừng lại ở yếu tố hình sự mà còn mang đến một góc nhìn đầy chấn động về cách xã hội nhìn nhận và ứng xử với những đứa trẻ lầm lỡ. Nhờ sự chân thực và kịch tính, Adolescence đã nhận được điểm đánh giá cao trên các trang phê bình phim lớn như Rotten Tomatoes và IMDb, khẳng định vị thế của nó trong dòng phim tâm lý tội phạm.

Khi “con tôi ở nhà ngoan lắm” chỉ là một ảo tưởng- Ảnh 1.

Hình tượng “đứa con ngoan” – Một sự tự huyễn hoặc

"Con tôi ở nhà ngoan lắm." - Một câu nói quen thuộc của các bậc phụ huynh, một niềm tin vững chắc vào đứa con mà họ nghĩ rằng mình hiểu rõ. Nhưng liệu họ có thực sự biết con mình là ai khi bước ra khỏi cánh cửa gia đình? Adolescence vạch trần ảo tưởng này qua nhân vật Jamie – một cậu bé 13 tuổi mà trong mắt cha mẹ, luôn ngoan ngoãn, ít nói và chẳng có gì đáng lo ngại. Thế nhưng, ngoài kia, trong thế giới mà người lớn không thể kiểm soát, Jamie là một con người hoàn toàn khác – một đứa trẻ bị tổn thương, bị cô lập, buộc phải trở nên tàn nhẫn để tồn tại. Cuối cùng, cậu trở thành nghi phạm trong một vụ giết người kinh hoàng.

Khoảnh khắc ám ảnh nhất phim chính là khi Eddie Miller – cha của Jamie – ngồi chết lặng trước màn hình, theo dõi đoạn video giám sát từ cảnh sát. Từng khung hình hiện lên như những nhát dao cứa vào niềm tin của ông. Đứa con trai mà ông luôn tin tưởng tuyệt đối, đứa trẻ mà ông vẫn nói với tất cả mọi người rằng "nó ngoan lắm, không bao giờ gây chuyện cả," giờ đây hiện ra trước mắt với một bộ mặt hoàn toàn xa lạ.

Khi “con tôi ở nhà ngoan lắm” chỉ là một ảo tưởng- Ảnh 2.

Jamie trong đoạn video không còn là cậu bé trầm tính, biết vâng lời mà Eddie vẫn hằng tự hào. Cậu ta là kẻ gây hấn, là đứa trẻ đẩy Katie Leonard ngã xuống với sự lạnh lùng đáng sợ, là một thiếu niên với ánh mắt trống rỗng và những hành động dã man đến mức khó tin. Eddie không thể quay đi, không thể chối bỏ, nhưng cũng không thể tin rằng đây thực sự là con trai mình. Hay đúng hơn, ông chưa bao giờ chịu tin rằng Jamie có thể như vậy.

Đây là khoảnh khắc Adolescence đưa câu chuyện lên cao trào về mặt cảm xúc. Nó không chỉ buộc Eddie đối diện với sự thật trần trụi, mà còn buộc khán giả phải tự hỏi: Liệu chúng ta có thực sự hiểu con mình, hay chỉ hiểu phiên bản mà chúng ta muốn tin?

Eddie Miller, cũng như vô số bậc cha mẹ khác, đã nuôi dạy con bằng tình yêu thương và một niềm tin tuyệt đối. Ông tin rằng Jamie là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ làm điều gì sai trái. Nhưng đoạn video kia là bằng chứng không thể chối cãi rằng tất cả chỉ là một ảo tưởng. Eddie chưa từng biết Jamie thực sự đối mặt với thế giới ra sao, chưa từng chứng kiến cậu bé xử lý áp lực và nỗi sợ hãi như thế nào khi không có người lớn bảo vệ.

Khi “con tôi ở nhà ngoan lắm” chỉ là một ảo tưởng- Ảnh 3.

Nỗi đau trong khoảnh khắc này không đơn thuần là sự thất vọng hay sợ hãi trước những gì con mình đã làm, mà còn là cảm giác bị phản bội bởi chính niềm tin của bản thân. Sự sụp đổ của Eddie không chỉ đến từ việc phát hiện ra Jamie không hoàn hảo, mà còn từ nỗi đau khi nhận ra ông đã mất đi sự kết nối với chính đứa con trai mà mình tưởng chừng hiểu rõ nhất.

Ảnh hưởng của gia đình là điều không thể phủ nhận

Jamie không phải một “đứa trẻ hư” ngay từ đầu. Cậu không thức dậy vào một buổi sáng và quyết định trở thành kẻ bạo lực. Cậu là sản phẩm của môi trường xung quanh mình - một cậu bé lớn lên với người cha gia trưởng, luôn dạy cậu rằng nam giới phải mạnh mẽ, phải áp đảo người khác, phải chứng tỏ quyền lực. Trong môi trường ấy, Jamie dần học cách che giấu cảm xúc thật, cố gắng trở nên cứng rắn, thậm chí hung hăng để chứng tỏ bản thân. Sự kìm nén cảm xúc kéo dài khiến cậu bộc phát theo những cách tiêu cực, đặc biệt là khi đối mặt với áp lực từ xã hội.

Khi “con tôi ở nhà ngoan lắm” chỉ là một ảo tưởng- Ảnh 4.

Một trong những phân đoạn đáng chú ý nhất phim là khi Jamie gặp gỡ nhà tâm lý học nữ Briony Ariston. Đây là lúc bản chất thực sự của cậu bộc lộ rõ nhất: không phải một đứa trẻ hư hỏng, mà là một cá thể bị bóp méo bởi những quan niệm sai lệch từ chính gia đình mình. Khi cảm thấy bị thách thức, Jamie không chọn cách đối thoại mà lao vào đập phá đồ đạc, la hét vào mặt Ariston, thậm chí cố ý chế giễu nhà tâm lý học nữ này để chứng tỏ quyền lực của bản thân. Cậu tin rằng sự giận dữ và kiểm soát là thước đo sức mạnh, bởi đó chính là những gì cậu thấy từ cha mình.

Khoảnh khắc này không chỉ là một cảnh quay kịch tính mà còn mang đến một thông điệp sâu sắc: những đứa trẻ như Jamie không tự nhiên trở nên bạo lực hay nổi loạn. Chúng là sản phẩm của môi trường xung quanh, của những giá trị mà người lớn vô tình áp đặt lên chúng. Bộ phim đặt ra một câu hỏi đầy nhức nhối: nếu cha mẹ không chịu thay đổi cách nhìn nhận và lắng nghe con mình, thì bi kịch của Jamie có thể tái diễn với bất kỳ đứa trẻ nào khác hay không?

Lời cảnh tỉnh cho các bậc phụ huynh

Jamie Miller không phải một trường hợp cá biệt. Cậu là hiện thân của rất nhiều đứa trẻ đang trưởng thành trong môi trường hiện đại, nơi mà những áp lực từ bạn bè, trường học, mạng xã hội và kỳ vọng gia đình có thể tạo ra những con người hoàn toàn khác so với những gì cha mẹ tin tưởng. Khi đối diện với con mình trong không gian gia đình, cha mẹ thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, không gây rắc rối. Nhưng ở trường học, trên mạng xã hội, giữa nhóm bạn bè, chúng có thể là một người hoàn toàn khác - bị tổn thương, bị áp lực hoặc thậm chí là kẻ bắt nạt người khác để tìm cách sinh tồn.

Khi “con tôi ở nhà ngoan lắm” chỉ là một ảo tưởng- Ảnh 5.

Bộ phim không cố gắng đổ lỗi hoàn toàn cho cha mẹ, nhưng nó buộc khán giả phải nhìn nhận lại vai trò của mình trong quá trình trưởng thành của con cái. Cha mẹ không thể kiểm soát mọi thứ, nhưng họ có thể tạo ra một môi trường mà con cái cảm thấy an toàn khi chia sẻ. Họ có thể dạy con mình về cảm xúc, về cách đối mặt với thất bại, về việc mạnh mẽ không đồng nghĩa với bạo lực.

Thông điệp mạnh mẽ nhất của Adolescence có lẽ chính là lời nhắc nhở rằng: yêu thương không chỉ là bảo bọc, mà còn là thấu hiểu. Một đứa trẻ không thể chỉ được đánh giá qua hành vi của nó ở nhà. Nếu cha mẹ thực sự muốn hiểu con, họ cần bước ra khỏi vùng an toàn của mình, cần lắng nghe mà không phán xét, cần dạy con cách kiểm soát cảm xúc thay vì kìm nén. Và quan trọng nhất, họ cần chấp nhận rằng đôi khi, con mình không hoàn hảo - nhưng đó không có nghĩa là chúng không cần được yêu thương và dẫn dắt đúng hướng.

Chia sẻ