Hình ảnh cụ bà mỗi chiều kê ghế ra cửa ngồi đợi cháu và câu chuyện xúc động phía sau lấy đi nước mắt hàng nghìn người
"Chiều nào bà cũng mang ghế ra cổng đợi thằng T. - đứa em mình đã mất 3 năm trước. Gia đình mình cũng đã dần quen với nỗi đau và chấp nhận việc mất nó, chỉ riêng bà là không...", cô gái tâm sự.
Nếu phải chọn ra một người có thể "ngang tài ngang sức" với mẹ trên chặng đua ai là người phụ nữ yêu thương chúng ta nhất trên đời thì chắc hẳn câu trả lời sẽ là bà. Cuộc đời mỗi chúng ta sẽ được coi là hạnh phúc và trọn vẹn nhất khi có sự tồn tại của hai người phụ nữ vĩ đại ấy.
Nếu như mẹ có lúc nghiêm khắc, có lúc bao dung, thì bà lại luôn gắn với hình tượng bà tiên với mái tóc bạc phơ, da điểm đồi mồi, miệng cười móm mém và vô cùng hiền từ. Tuổi thơ ai mà chưa từng trải qua cảnh trốn sau lưng bà mỗi lần bị mẹ mắng, hay cảnh cuộn tròn trên chân bà, được bà vừa phe phẩy chiếc quạt mo cau, vừa kể truyện cổ tích cho nghe. Êm đềm, bình yên mà ấm áp, đó chính là cách bà yêu thương chúng ta. Có lẽ bởi thế mà bà - luôn là kí ức đẹp đẽ nhất trong trái tim mỗi người.
Mới đây, một tài khoản có nickname D.B đã đăng tải 1 câu chuyện gắn liền với hình ảnh về người bà lên mạng xã hội. Một câu chuyện khiến bất cứ ai đọc cũng xót xa, rơi lệ - bởi đó là nỗi đau - là những kí ức chẳng thể quên được trong tâm thức của người bà về đứa cháu xấu số.
"Thằng T về chưa, nó vẫn chưa về à. Sao hôm nay nó về muộn thế ?".
Chiều nào bà cũnmình g mang ghế ra cổng đợi thằng T - em mình, và hỏi 1 câu đó. Nó mất cũng được 3 năm rồi. 3 năm mọi chuyện cũng đã qua, nhà mình cũng chấp nhận và quen dần với nỗi đau mất nó, nhưng chỉ riêng bà mình thì không.
3 năm trước cũng vào đợt nắng nóng đốtt da đốt thịt như bây giờ, hôm đó cả nhà mình đi làm chỉ còn bà nội mình và thằng em trai mình 8 tuổi ở nhà. Hôm đó nó nghịch làm rơi và vỡ cái cốc - kỉ vật quý trọng nhất của ông để lại cho bà mình.
Bà mình có mắng nó mấy câu nặng lời thế là nó dỗi chạy đi, tưởng như mọi lần nó chạy đi chơi 1 tý là về nhưng hôm đó gần 6h tối vẫn chưa về.
Lúc đó mọi người mới bảo nhau đi tìm, được 1 lúc thì thấy chú Thắng hàng xóm hớt hải chạy báo thằng T nó chết đuối ở cống ông Cừ!
Cả nhà mình vội vàng chạy lên cống ông Cừ, nghe người ta kể lại thằng T nó nhảy xuống cống lúc mở cống, dòng nước khi đó chảy xiết và nhanh, nó chới với cánh tay kêu cứu rồi bị trôi nhanh, mấy người nghe tiếng kêu chạy lại thì không kịp nữa rồi. Mãi tới đêm đó mới tìm thấy xác em mình...
Bà và mẹ mình khóc lên khóc xuống, gào khóc khàn cả giọng, cả nhà ai cũng rơi nước mắt, không khí trầm lặng bao phủ cả ngôi nhà. Nỗi đau của người còn sống, nỗi đau của người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh...
Em mình mất như 1 cú sốc nặng, bà mình luôn bảo giá như hôm đó bà không mắng nó, giá như bà đi tìm nó ngay lúc đó, giá như.... Rồi bà mình ốm 1 trận nặng tưởng không qua khỏi nhưng cuối cùng may mắn, bà cũng khoẻ lại. Sau trận ốm đó bà mình khỏe lại nhưng việc thằng T mất là bà không nhớ!
3 năm nay ngày nào cũng vậy, nắng cũng như mưa, chiều nào bà mình cũng mang ghế ra cổng đợi và hỏi 1 câu quen thuộc trong suốt 3 năm nay. Ánh mắt đục ngầu và hoe đỏ theo thời gian, những vết chân chim và đồi mồi quanh khoé mắt! Thi thoảng bà lại thở dài rồi tự hỏi "thằng T nó vẫn chưa về à?".
Bà mình cứ ngồi thẫn thờ ở đó rồi ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm như ngóng chờ 1 điều gì đó....".
Câu chuyện đăng tải đính kèm là hình ảnh người bà tuổi đã cao, bà ngồi bên chiếc ghế nhựa, ánh mắt nhìn xa xăm ngó ra phía cổng. Có lẽ nỗi đau mất đi đứa cháu và niềm ăn năn cứ lớn lên từng ngày vì bà nghĩ lỗi do bà mà đứa cháu dại mới bỏ nhà đi và gặp tai nạn đã khiến bà lúc nhớ, lúc quên.
Chẳng có 1 người bà nào lại không yêu thương cháu của mình, chỉ có điều, tình yêu thương không phải ai thể hiện cũng giống nhau. Người mất thì cũng mất rồi, nhưng nỗi đau và quá khứ vẫn cứ ám ảnh mãi khiến người bà tội nghiệp ấy cứ day dứt mãi khôn nguôi...
Dưới phần bình luận, nhiều người dùng mạng đã tỏ ra thương xót cho hoàn cảnh của người bà tội nghiệp cùng đứa cháu dại, thậm chí có người còn rơi nước mắt vì quá xót xa! Bởi có những điều đã thuộc về số phận, có những nỗi đau mà người đang sống còn day dứt gấp ngàn lần người đã mất đi...
Suy cho cùng, người sống vẫn phải tiếp tục sống, còn chuyện đã qua, hãy cứ để nó qua..., dù biết, nỗi đau ấy vẫn còn mãi trong tim người ở lại...