Hà Nội có một mùa hoa giá 0 đồng mà cả phố vương vấn mùi hương
Xuất hiện từ cuối tháng 9 nhưng chỉ đến khi gió lạnh đầu mùa ập tới người ta mới nhận ra rõ rệt mùi hương hoa sữa nồng nàn.
Một ngày giữa tháng 10, ngay khi có tin gió lạnh đầu mùa về, điện thoại bỗng ting ting thông báo tin nhắn: "Trời lạnh rồi à? hoa sữa chắc nở tưng bừng rồi nhỉ?". Tôi bất giác cười phá lên vì không nghĩ rằng lại có ngày sẽ nhận được tin nhắn từ nó - đứa từng coi hoa sữa là mối-thù-truyền-kiếp.
Được biết đến là loài hoa đặc trưng của Hà Nội nhưng có một sự thật là không phải ai cũng yêu say đắm cái mùi nồng nồng của hoa sữa. Và bạn tôi, cái đứa nhắn cái tin trên kia là một trong số những người như vậy. Nó yêu Hà Nội bao nhiêu thì nó ghét hoa sữa bấy nhiêu... Nó chọn rời xa Hà Nội để vào Sài Gòn để theo đuổi niềm đam mê của mình. Thế nhưng, có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, thứ đầu tiên nó nhớ về Hà Nội đầu đông lại là hoa sữa.
"Lạnh rồi. Hoa sữa nở bung trời... Về thôi!". Nó bảo thế, sau cả gần một năm đi trốn ở phương Nam.
Ngay từ những ngày đầu tháng 9, Hà Nội đã lác đác xuất hiện những chùm hoa sữa trắng xanh, nhưng còn non lắm, và cao tít trên những ngọn cây.
Nhưng chỉ đến khoảng giữa tháng 10, khi Hà Nội đón đợt gió lạnh đầu tiên, người ta mới cảm nhận được rõ rệt mùi hương đặc trưng của nó.
Khắp phố phường lại được phủ một màu trắng tinh khiết, có người mê, có người chẳng chuộng, nhưng kiểu gì thì kiểu, cứ lạnh trời là người Hà Nội nhớ ngay mùi hương ấy
Vào khoảng thời gian này, Hà Nội có đông đúc, nhộn nhịp đến đâu thì dường như cũng chỉ chia ra thành hai "kiểu" người: Hoặc là thích hoặc là không thích hoa sữa.
Nếu như có cả một hội những người nghiện hoa sữa thì cũng có những người 'anti' đến mức cứ hễ ra đường là phải đeo vài ba lớp khẩu trang. Nếu như có những cô gái mơ mộng khẽ hít hà căng ngực lấy bằng được hương thơm với cảm giác mãn nguyện, thích thú... thì cũng sẽ xuất hiện một anh người yêu cố gắng nín thở và phi xe vút nhanh qua hàng hoa sữa như sợ, đứng lâu thêm tí nữa thì cái mũi sẽ sụt sùi chảy nước.
Mặc dù vẫn tạo ra sự đối lập như thế nhưng không thể phủ nhận rằng, hoa sữa chính là điều đầu tiên mà ai cũng nghĩ đến mỗi khi nhớ về Hà Nội cuối thu đầu đông.
Mùi hoa sữa thơm nồng từng đi vào nhiều trang sách của các nhà văn, nhà thơ.
Nó cũng là nỗi nhớ của nhiều người mỗi khi nghĩ về Hà Nội.
Hoa sữa hầu như có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng nhiều nhất phải kể đến là phố Trần Thái Tông, Lê Đức Thọ, Nguyễn Du...
Với nhiều người, hoa sữa còn gắn với nhiều kỷ niệm của tuổi học trò, của cuộc hẹn hò đầu tiên, đôi khi là nỗi buồn của sự chia ly. Thế nên nó không chỉ là loài hoa đặc trưng của Hà Nội, nó còn là cả một trời thương nhớ.
Và có lẽ, dù có ghét mùi của nó như thế nào, chẳng có ai muốn những cây hoa sữa của Hà Nội bớt đi dù chỉ một nhánh cành.
Chẳng mất một đồng nào, chúng ta cũng có thể thưởng thức mùi hương hoa sữa cả tháng trời.
Nhờ gió và nắng, mỗi góc hoa sữa đều trở thành một bức tranh đáng yêu ngập hương thơm.
Và đấy, rất nhiều người như đứa bạn tôi, quay quắt nhớ Hà Nội chỉ vì mùa đông sắp về, chỉ vì hoa sữa đã nở, bởi còn lúc nào Hà Nội... Hà Nội hơn khi trong không gian quyện mùi hoa sữa, và trời thì cứ lạnh dần lên?