Từng tin rằng bỏ ra vài chục nghìn mỗi ngày để “vừa tiết kiệm, vừa bảo vệ” là cách tích sản thông minh, tôi không ngờ sau 4 năm đóng 100 triệu tiền bảo hiểm nhân thọ, số tiền nhận về chưa đủ mua 2 chỉ vàng. Lúc ấy, tôi mới thực sự hiểu mình đã nhầm về bản chất của bảo hiểm.
Nhiều năm trước, tôi từng rơi vào cảnh “hết tiền trước khi hết tháng”. Từ khi nghỉ việc, cuộc sống dựa hoàn toàn vào lương hưu và khoản tiết kiệm. Nhưng nhờ một cách rất đơn giản – chia sổ tiết kiệm thành 3 kỳ hạn khác nhau – tôi chưa bao giờ phải lo “xoay tiền gấp” nữa, kể cả khi có việc đột xuất.
Một bên tin rằng “chỉ có vàng là giữ được giá”, bên kia lại nói “gửi ngân hàng cho chắc”. Giữa hai quan điểm trái ngược của mẹ chồng và mẹ ruột, tôi từng loay hoay không biết nghe ai cho đến khi chọn cách thứ ba, đơn giản nhưng hiệu quả hơn tôi tưởng.
Sau tuổi 45, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về tuổi già và cách sống khi con cái trưởng thành. Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho ai, nên mỗi tháng, tôi đều kiên trì làm 5 việc – nhỏ thôi, nhưng giúp tôi vừa thoải mái, vừa yên tâm cho tương lai.
Sau nhiều năm chứng kiến mẹ chồng chật vật với khoản lương hưu ít ỏi, tôi bắt đầu nhìn lại cách mình tiêu tiền. Ở tuổi 40, tôi thay đổi hoàn toàn cách chi tiêu và quản lý tài chính – để không lặp lại cảnh sống thắt lưng buộc bụng khi về già.