Góa phụ trẻ: "Mồi ngon" của gã sếp mê "của lạ"
Góa chồng ở tuổi 27, tôi là “miếng mồi ngon” cho nhiều đấng mày râu mê của lạ, cụ thể là sếp tôi – người đàn ông quyền lực có thú vui độc đáo là “sưu tầm người đẹp”.
Chồng tôi cũng từng là nhân viên của ông. Thấy tôi đau khổ trước cái chết đột ngột của chồng, ông tỏ ra cảm thông, chia sẻ khi nói với má tôi: “Bất cứ lúc nào cô ấy muốn, tôi luôn sẵn sàng nhận vào làm nhân viên trong công ty”. Mất chồng, con nhỏ, không công ăn việc làm, cơ hội đó khiến ai cũng mừng cho tôi, khen ông là người có tâm.
Sáu tháng sau, tôi đi làm, phần để có thu nhập nuôi con, phần để nguôi ngoai nỗi đau mất chồng. Đồng nghiệp cũ của chồng tôi vui vẻ đón nhận và hường dẫn từng chút để tôi nhanh chóng hòa nhập với công việc mới. Đó là niềm an ủi rất lớn cho một góa phụ. Đáng nói hơn là sếp lớn – “biệt danh” tôi đặt cho ông để phân biệt với trưởng phòng, lãnh đạo trực tiếp của tôi, luôn quan tâm, hỏi han khiến tôi thấy mình thật may mắn.
Lại một ngày, khi tôi lên trình ký hợp đồng của phòng, sếp lớn bảo tôi nán lại uống nước. Ông nhỏ nhẹ: “Thấy em một mình nuôi con thương lắm. Anh sẽ bảo bọc hai mẹ con. Chuyển lên đây làm thư ký cho anh, mình sẽ có cơ hội chia sẻ với nhau nhiều hơn”. Rồi ông thường xuyên tặng tôi những vật lưu niệm rất dễ thương và giá trị mang về từ những chuyến đi nước ngoài. Những lần đó, do đã “phòng bị” trước, tôi chỉ cười: “Cảm ơn anh, mẹ con em vẫn ổn anh ạ”.
Rồi cũng đến lúc sếp lớn bảo tôi: “Tối nay anh đến thăm em và con nhen?”, tôi cười cười: “Nhà em có má lên chơi (vì má tôi ở dưới quê), anh tới không tiện”. Sếp chat: “Tối nay anh rảnh, mình đi ăn với nhau em nhé?”, tôi thủng thỉnh: “Con em bám mẹ lắm, đi cả ngày rồi, tối em dành cho con”. Sếp vẫn chưa chịu thôi: “Anh coi con em như con anh vậy, anh sẽ bảo bọc hai mẹ con”, tôi thẽ thọt: “Dạ em cám ơn, nhưng làm sao con em thành con anh được!”. Sếp bảo tôi đi công tác cùng, tôi kiếm cớ thoái thác, lúc con bệnh, khi lại đang chuẩn bị thi hết lớp bồi dưỡng nghiệp vụ…
Nhưng như mọi người vẫn bàn tán, sếp là người dày dặn tình trường lại có “bóp ánh kim”, chẳng mấy cô thoát “lưới tình” sếp giăng nên tôi chỉ như “con kiến leo cành đa, leo phải cành cụt leo ra leo vào”. Càng né tránh, tôi càng kích thích sự hiếu thắng, tham vọng chiếm hữu của sếp. Quà cáp tặng tôi tới tấp, những lời mật ngọt khiến tôi bùi tai, lại còn cách sếp thể hiện uy thế lãnh đạo những lúc tôi bị đồng nghiệp phê bình và cả những cử chỉ sàm sỡ "một cách tự nhiên" như nắm tay, ôm hôn. Tôi vừa sợ hãi, vừa thích thú vì được ưu ái, yêu chiều. Nhiều lúc tôi đã nghĩ đến việc chạy trốn, xin nghỉ việc nhưng lại không biết kiếm đâu chỗ làm tốt như ở đây. Đêm đêm tôi cầu xin vong linh chồng phù hộ cho mẹ con tôi yên ổn, tránh được những cạm bẫy của “người ơn”.